Diệp Huyên nói: “Đừng để ý tới những thứ đó! Cứ dẫn đường đi!”
Cô gái áo đen nhìn thoáng qua Diệp Huyên và Tiểu Thất, sau đó đi trước dẫn đường.
Trên đường đi, Diệp Huyên bỗng nhìn món đồ trong tay: “Đây là thứ gì?”
Vẻ mặt cô gái áo đen có phần phức tạp: “Ngọc tỉ của Hán Quốc”.
Diệp Huyên hỏi: “Cô vừa mới nói trong đó có bảo tàng?”
Cô gái áo đen gật đầu: “Ừm”.
VietWriter.vn
Diệp Huyên hỏi: “Mở kiểu gì?”
Cô gái áo đen ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Diệp Huyên cười nói: “Sao, giờ lại không nỡ à?”
Cô gái áo đen thấp giọng thở dài: “Bảo vật của Hán Quốc chúng tôi gần như bị cướp sạch, chỉ còn lại mỗi khối ngọc tỉ này, mà bên trong ngọc tỉ có một long mạch vượt qua thần phẩm”.
Cách đó không xa, Tiểu Thất đột nhiên nói: “Vượt qua thần phẩm?”
Cô gái áo đen gật đầu: “Đúng vậy, vượt qua thần phẩm”.
Tiểu Thất nhìn về phía Diệp Huyên: “Thứ này được đấy, Thần Quốc chúng ta cũng chỉ có duy nhất một long mạch”.
Diệp Huyên chỉ tay, ngọc tỉ liền bay đến trước mặt Tiểu Thất: “Cho cô!”
Tiểu Thất lắc đầu: “Không muốn”.
Diệp Huyên hỏi: “Tại sao?”
Tiểu Thất nói: “Ngươi cứ giữ đi! Ngươi chẳng có cái nào hết mà”.
Nghe vậy, trong lòng Diệp Huyên cảm thấy ấm áp, hắn mỉm cười, đang định nói thì Tiểu Thất lại chèn thêm một câu: “Bảo không cần tức là không cần”.
Diệp Huyên đang định nói chuyện thì Tiểu Linh Nhi