Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Không ngờ nó lại nhắc đến cô gái váy trắng!
Nói thật, bây giờ hắn cũng thấy hơi nhớ cô gái váy trắng kia.
Nhưng hắn đã giao hẹn với đối phương rồi, sau này gặp lại ở Vân Đoan!
Mà bây giờ, cũng không biết đối phương ra sao rồi nữa.
Diệp Huyên thu hồi tháp nhỏ, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Tiên Nhi: “Những thế lực nội bộ của Thần Quốc có thái độ gì với đại thế giới Huyền Hoàng?”
Thượng Quan Tiên Nhi trầm giọng nói: “Ngài muốn nói cái gì?”
Diệp Huyên nói: “Ngươi hiểu ý ta mà!”
Thượng Quan Tiên Nhi nói: “Ngài yên tâm, bọn họ sẽ không có tâm tư nào khác đâu, ít nhất khi chúng ta chưa chết, bọn họ sẽ không dám có suy nghĩ gì cả”.
VietWriter.vn
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy thì tốt!”
Lúc này, một người áo đen đột nhiên xuất hiện sau lưng Thượng Quan Tiên Nhi, người áo đen hơi thi lễ: “Thượng Quan quốc sĩ, bọn họ đến rồi!”
Bọn họ đến rồi!
Thượng Quan Tiên Nhi híp mắt lại: “Nhanh thế sao?”
Người áo đen gật nhẹ đầu: “Ngày mai sẽ đến vũ trụ hỗn độn của chúng ta”.
Thượng Quan Tiên Nhi nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên hỏi: “Bọn họ đến bao nhiêu người?”
Người áo đen trầm giọng nói: “Không tới một trăm, không biết trong bóng tối có hay không!”
Chỉ có một trăm!
Diệp Huyên và Thượng Quan Tiên Nhi im lặng.
Không cần nói cũng biết, một trăm người này chắc chắn không phải người bình thường.
Lúc này, Thượng Quan Tiên Nhi nói: “Ngài phân phó đi!”
Diệp Huyên cười nói: “Đến tinh không bên ngoài vũ trụ hỗn độn đợi bọn họ!”
Thượng Quan Tiên Nhi nhìn Diệp Huyên: “Được!”
Nàng ta hiểu ý Diệp Huyên, rõ ràng Diệp Huyên không muốn chiến trường diễn ra ở vũ trụ hỗn độn.
Vũ trụ hỗn độn chắc chắn không chịu được sức chiến đấu