Bỗng Liên Khiếu Thiên lại lên tiếng: “Sao? Không dám gọi nàng ta ra à?"
Diệp Huyên suy tư một hồi rồi vung tay lên, để một bức tranh xuất hiện cách đó không xa.
Người con gái trong tranh khoác lên tà váy trắng tinh khiết vô ngần, không nhiễm bụi trần.
Hắn liếc sang: “Cứ tìm đi”.
Lâu rồi không được gặp cô gái váy trắng, hắn cũng nhớ nhung, còn hy vọng mấy người ở đại thế giới Huyền Hoàng này có thể thay hắn tìm được tung tích nàng ấy đây.
VietWriter.vn
Liên Khiếu Thiên đánh mắt sang ông lão có tên Thần Cơ kia. Ông lão gật đầu, vung tay để bức tranh cô gái rơi xuống trên đàn tế, nói: “Cần chút thời gian”.
"Cụ thế?", Liên Khiếu Thiên hỏi.
"Còn phải xem đối phương có cách nơi này xa hay không. Nếu gần thì chỉ cần chốc lát, nếu xa thì vài giờ”.
"Vậy tạm thời cứ đợi đã”.
Liên Khiếu Thiên gật đầu rồi nhìn sang Diệp Huyên: “Có thể trở thành nghĩa tử của Vương chúng ta là điều mà ngàn vạn người ở đại thế giới Huyền Hoàng cầu mà không được, thế mà ngươi lại cự tuyệt. Ngươi sẽ phải hối hận!"
Diệp Huyên chỉ cười: “Ta không có thói quen nhận người khác làm cha”.
Đối phương cũng bật cười: “Ngươi không biết ngươi đã đánh mất cơ duyên khổng lồ nào đâu”.
Diệp Huyên suy tư một hồi rồi hỏi: “Các