"Vốn là như vậy!"
Trong mắt gã, thanh kiếm này hoàn toàn áp chế ngọn thương của gã nên mới dễ dàng chém bể nó như vậy.
Diệp Huyên bước đến: “Ta lại thích nhìn các ngươi khó chịu rồi lại không làm gì được ta đấy, sướng vãi luôn. Ha ha...”
"Phụt!"
Gã đàn ông hộc ra một ngụm máu tươi, tắt thở bỏ mình.
Diệp Huyên vung tay lên, nhẫn chứa của gã lập tức bay vào tay hắn, sau đó quay sang cười nhăn nhở với Liên Khiếu Thiên: “Còn ai muốn ra nữa không?"
VietWriter.vn
Đối phương chỉ bình thản nhìn lại, không nói gì.
Hắn cất giọng cười ha hả: “Thế hệ trẻ không có thì thế hệ già cũng được. Đừng vội, ta không ngại các người ỷ lớn hiếp nhỏ đâu”.
Những lời của hắn khiến sắc mặt các cường giả đại thế giới Huyền Hoàng trở nên xấu xí vô cùng.
Bọn họ không phải không có những yêu nghiệt trẻ tuổi, nhưng lần này không ai đi theo cùng, hơn nữa chưa chắc gì những người đó đã sánh được với tên yêu nghiệt trước mặt này.
Không thể không nói, cho dù đặt ở đại thế giới Huyền Hoàng, Diệp Huyên cũng tuyệt đối nằm trong những người xuất sắc nhất thế hệ trẻ.
Trên lưng đại bàng, Liên Khiếu Thiên dõi mắt nhìn sang Thần Cơ trên đàn tế: “Còn cần bao lâu nữa?"
Ông lão đáp: “Ta đã tìm được một chút khí tức của nàng ta, nhiều nhất nửa giờ nữa”.
Diệp Huyên lẳng lặng nghe.
Những người này thật sự có thể tìm được cô gáy váy trắng ư?
Hắn ngẩng đầu nhìn