Từ nơi cách xa vạn dặm, Thần Cơ trừng mắt nhìn nàng ấy: “Các hạ có dám hiện thân, đánh một trận cùng chúng ta?"
Cô gái chỉ nhìn lại đầy lạnh nhạt: “Đánh với ngươi?"
"Không dám sao?", một nụ cười mỉa xuất hiện trên môi lão già.
Nàng ngờ cô gái váy trắng cũng nhếch mép đầy dữ tợn: “Thứ rác rưởi!"
Thần Cơ cười lạnh: “Nếu trong mắt các hạ, chúng ta là rác rưởi, vậy thì tại sao không xuất hiện một phen?"
Đối phương liếc lão một cái trước khi ánh mắt đặt lên người Diệp Huyên, sắc mặt bỗng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
VietWriter.vn
Diệp Huyên hớn hở vẫy tay: “Chào!"
Cô gái hô lên: “Rút kiếm!"
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì thanh Thiên Tru bên hông đã bay vút ra.
Một tiếng xoẹt đi kèm kiếm quang lóe lên, lưỡi kiếm đã cắm xuyên giữa trán lão già Thần Cơ.
Tất cả những người có mặt ngây ra như bị sét đánh, ngay cả Liên Khiếu Thiên đến từ đại thế giới Huyền Hoàng cũng không thể nào tin được khi chứng kiến cô gái váy trắng có thể mượn kiếm giết chết Thần Cơ khi ở cách đó hàng mấy tinh vực!
Hơn nữa lại còn ra tay một cách nhẹ nhàng như không!
Bị kiếm cắm xuyên trán, hai mắt Thần Cơ trừng lớn như hai quả chuông đồng, tràn ngập vẻ kinh hãi và khó tin.
Lão không hiểu được vì sao lại ăn phải một kiếm này.
Một kiếm này...
Không thể dùng bất kỳ từ ngữ gì để hình dung.
Thân hình già nua của lão chậm rãi ngã xuống.
Liên Khiếu