Diệp Huyên vội vàng nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài”.
Nói xong, hắn cùng Triệu Mục rời khỏi căn phòng nhỏ kia...
Bên ngoài phòng.
Diệp Huyên nhìn Triệu Mục, nàng ấy rất bình tĩnh, không nhìn ra là vui hay giận.
Lúc này, Tiết Tịnh Phi ở bên cạnh chợt lên tiếng: “Diệp thành chủ, nếu ngươi cần, chúng ta cũng có thể chuẩn bị cho ngươi một số dịch vụ đặc biệt...”
Diệp Huyên quay qua nhìn Tiết Tịnh Phi: “Tiết cô nương, cô có hiểu lầm gì về ta không?”
VietWriter.vn
Tiết Tịnh Phi nhìn Diệp Huyên: “Diệp thành chủ nói vậy là có ý gì?”
Diệp Huyên nặng nề hỏi: “Nhìn ta háo sắc lắm sao?”
Tiết Tịnh Phi: “...”
Diệp Huyên đang định nói tiếp, lúc này bỗng có một cô gái đi tới trước mặt Tiết Tịnh Phi, trầm giọng báo: “Người Liêu Nguyên đã tìm được chỗ của chúng ta!”
Liêu Nguyên!
Nghe vậy, Tiết Tịnh Phi lập tức sầm mặt lại.
Diệp Huyên nhìn Tiết Tịnh Phi: “Có vẻ như cô đã biết họ sẽ đến tìm Âm Dương Tông!”
Lúc này hắn mới nhận ra chuyện này có gì đó sai sai.
Âm Dương Tông không thể vô duyên vô cớ đi nương nhờ Thần Quốc. Một khi tới Thần Quốc, họ phải chịu sự quản lý của Thần Quốc.
Có ai lại muốn ăn nhờ ở đậu?
Giờ hắn mới hiểu, Âm Dương Tông hẳn đã tới thời điểm nguy cấp