Võ An Ninh nghe vậy liền nhíu mày, nàng nhìn về phía Hàn Kỳ, ông ta vội nói: “Là do tên Diệp Huyên này có ý đồ bất chính với vị trí Thần chủ. Thần chủ Tiểu Thất đời trước tự dưng mất tích, sau đó hắn ta cũng đăng vị, việc này quả thật quá kì quặc”.
Lúc này, Văn lão cách đó không xa đột nhiên bước ra, hơi hành lễ với Võ An Ninh: “Bệ hạ, lời Hàn Kỳ quả thực quá hoang đường. Diệp Thần chủ đạt được vị trí Thần chủ là chuyện danh chính ngôn thuận, cũng nhờ có ngài ấy nên Thần Quốc mới có thể đối kháng với đại thế giới Huyền Hoàng”.
Sau đó, ông lại nhìn về phía Hàn Kỳ: “Lần này Hàn thống lĩnh mời bệ hạ tới, thực ra chỉ vì lợi ích của mỗi mình ông ta, mong bệ hạ minh giám”.
Hàn Kỳ biến sắc, đang muốn lên tiếng thì Võ An Ninh đột nhiên quát: “Im miệng!”
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Kỳ lập tức biến đổi, ông ta vội vàng quỳ xuống, nhưng không còn là quỳ một chân mà thành quỳ hai chân, không chỉ có vậy, cả người cũng đang run rẩy.
Võ An Ninh nhìn về phía Diệp Huyên: “Chuyển sang nơi khác”.
Lời vừa dứt, tay phải của nàng liền vung lên, Diệp Huyên và Võ An Ninh đồng thời biến mất khỏi vị trí.
Giữa sân, đám người Văn lão cũng đứng dậy, nhưng nhóm Hàn Kỳ lại không dám đứng lên.
VietWriter.vn
Trên tầng mây, Võ An Ninh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là kiếm tu à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Võ An Ninh đánh giá Diệp Huyên: “Ngươi có vẻ đặc biệt”.
Diệp Huyên không trả lời.
Võ An Ninh nói khẽ: “Đại thế giới Huyền Hoàng đã phát hiện ra nơi này rồi sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Tiền bối cũng biết đại thế giới Huyền Hoàng ư?”
Võ An Ninh gật đầu: “Biết chứ”.
Dứt lời, nàng liền nhìn