Cho tới bây giờ, ánh mắt của mọi người đều nhắm đến thực lực của nàng ấy mà bỏ quên nhan sắc. Thật ra nàng ấy rất xinh đẹp, có thể nói là hiếm thấy trên thế gian này.
Đương nhiên thứ quan trọng nhất là khí chất, nàng ấy ngồi ở đó, không nói một lời, trên người lại toát ra một loại khí chất đặc biệt không thể nói nên lời.
Lúc này cô gái váy trắng đột nhiên cầm lấy một quân cờ rồi hạ xuống bàn cờ. Mà quân cờ của nàng ấy vừa hạ xuống, một quân cờ đen chợt xuất hiện trên bàn cờ.
Đánh cờ!
Bắc Cảnh Vương nhìn cô gái váy trắng, không nói gì cả.
Ở bên cạnh ông ta là một người đàn ông trung niên và một ông lão kiếm tu.
Hai người này chính là Dạ Vương và lão Lâm.
Hai người đều chăm chú nhìn cô gái váy trắng, trong ánh mắt mang theo vẻ nghiêm nghị.
Trong tháp Giới Ngục.
A Việt và Viêm Già cũng đang nhìn cô gái váy trắng.
A Việt trầm giọng nói: “Nàng ấy đang làm gì vậy?”
Viêm Già nói: “Đánh cờ!”
VietWriter.vn
A Việt hỏi: “Ý ta là ai đang đánh cờ với nàng ấy?”
Viêm Già lắc đầu.
A Việt nhìn cô gái váy trắng đó, trầm giọng nói: “Tứ Duy này có nhân vật như thế này tồn tại... Ngũ Duy...”
Viêm Giả trầm ngâm.
A Việt lại nói: “Ta thấy tất cả mấu chốt có lẽ đều ở chỗ Diệp Huyên, cái tên này không bình thường chút nào”.
Viêm Già nhìn về phía A Việt, A Việt trầm giọng nói: “Ta luôn cảm thấy có cái gì đó đang nhắm vào tên này, mà cô gái váy trắng đang ngăn họa giúp hắn, hơn nữa còn là đại họa!”
Viêm Già gật đầu: “Chắc chắn hắn ta không đơn giản”.
A Việt nhìn ra bên ngoài, khẽ nói: “Mặc kệ hắn ta đi! Dù sao hắn càng đặc biệt thì càng có lợi đối với chúng ta. Nếu như không có điểm đặc biệt thì sau này không thể áp chế được cái tòa tháp rách này mất!”
Viêm Già cười nói: “Ta thấy bây giờ cái tháp rách này vẫn ổn mà”.
A Việt nhẹ giọng nói: “Ngươi đã quên dáng vẻ trước đây của nó rồi sao?”
Nghe thấy vậy, Viêm Già trầm ngâm một lát.
Tháp Giới Ngục năm ấy không phải điên cuồng bình thường!
Nghĩ tới đây, Viêm Già khẽ nói: “Hy vọng tòa tháp nhỏ này đừng khôi phục linh trí thật sự...”
Bên ngoài tháp Giới Ngục.
Trong màn sáng đó, cô gái váy trắng vẫn đang đánh cờ.
Bắc Cảnh Vương nhìn cô gái váy trắng: “Các hạ coi thường bọn ta như thế sao?”
Cô gái váy trắng không đáp lại.
Bắc Cảnh Vương cười nói: “Xem ra các hạ không hề để tâm đến tính mạng của Diệp Huyên rồi!”
Diệp Huyên!
Bàn tay đang chuẩn bị hạ cờ hơi khựng lại một chút, nàng ấy quay đầu nhìn về phía đám người Bắc Cảnh Vương.
Cô gái váy trắng nhìn Bắc Cảnh Vương, ánh mắt mang theo vẻ hờ hững: “Uy hiếp ta sao?”
Bắc Cảnh Vương cười nói: “Đúng vậy!”
Cô gái váy trắng đứng dậy, nàng ấy cứ nhìn Bắc Cảnh Vương như thế, hai người đối mặt với nhau: “Vẫn mong các hạ ra đây đánh một trận!”
Đánh một trận!
Cô gái váy trắng đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên hơi cúi đầu: “Xin lỗi, lại gây phiền phức cho cô rồi”.
Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên: