Nghe vậy, đám người Lâm Thương Hành biến sắc. Lâm Thương Hành dẫn đầu vội vàng cung kính hành lễ: “Thần chủ! Ta tuyệt đối không có ý này!”
Nói xong, ông ta do dự một lát rồi tiếp tục lên tiếng: “Ta… Ta biết sai rồi. Đúng là chúng ta không nên rời đi lúc Thần Quốc đang gặp nguy nan. Cầu xin Thần chủ cho ta một cơ hội để hối cải và sửa sai”.
Diệp Huyên nhìn Lâm Thương Hành: “Không thể ở bên nhau lúc hoạn nạn, sao có thể cùng nhau hưởng phú quý?”
Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt của Lâm Thương Hành tái nhợt cả đi.
Mà lúc này, Diệp Huyên đang định đi ra ngoài, khi vừa mới bước tới cửa đại điện, đột nhiên hắn dừng lại và nói: “Tiên Nhi, kêu bọn họ lập tức rời khỏi vũ trụ hỗn độn, nếu không cứ xử lý với họ giống như kẻ địch”.
Sau khi nói xong hắn biến mất cách đó không xa.
VietWriter.vn
Vẻ mặt Thượng Quan Tiên Nhi có chút kỳ quái, bởi vì vừa rồi Diệp Huyên xưng hô với nàng ấy không giống với trước đây.
Tiên Nhi?
Một lát sau, Thượng Quan Tiên Nhi nhìn về phía đám người Lâm Thương Hành và nói: “Ám Vệ, tiễn bọn họ đi”.
Lời nói vừa rơi xuống, hơn hai mươi Ám Vệ đứng phía sau đám người Lâm Thương Hành bèn tuân lệnh.
Chứng kiến cảnh này, vẻ mặt của đám người Lâm Thương Hành trở nên cực kỳ khó coi.
Thượng Quan Tiên Nhi không thèm để ý tới bọn họ, nàng ấy nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Giống như lời