Diệp Huyên ở trên đỉnh đầu rồng vàng khổng lồ đột nhiên mở bừng mắt ra…
Vù vù!
Khi hắn mở mắt ra, hai luồng kiếm quang chợt loé lên như tia chớp. Cùng lúc đó, một luồng hơi thở mạnh mẽ bỗng chốc cuộn trào từ trong cơ thể hắn.
Thánh Cảnh!
Diệp Huyên đứng dậy, từ trong miệng hắn một làn khí mờ đục bay ra.
Mà ngay lúc đó, hắn cảm thấy thần thức và lực tinh thần của hắn rõ ràng đã mạnh hơn không ít!
Có thể nói đã có thay đổi về chất!
VietWriter.vn
Lúc này, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn qua, điểm cuối cách đó không xa có một luồng sáng trắng.
Đến rồi sao?
Trong sân, mọi người đều đang nhìn ánh sáng trắng đó.
Rất nhanh chóng, mọi người đều biến mất trong ánh sáng kia.
Qua một lúc lâu, Diệp Huyên mở mắt ra, lúc đó bọn họ đã ở trong một đám mây, phía dưới đám mây là dãy núi dài vô tận.
Thượng Quan Tiên Nhi ở bên cạnh Diệp Huyên thấp giọng nói: “Nơi đây là địa bàn của Bắc Cảnh!”
Diệp Huyên đưa mắt nhìn khắp xung quanh, rất nhanh vẻ mặt hắn đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Linh khí!
Linh khí ở nơi đây rất dồi dào, vũ trụ hỗn độn không cách nào so sánh được với nơi này!
Lúc này hắn đã biết tại sao nơi này lại được ca tụng là thế giới phồn hoa nhất trong vũ trụ Tứ Duy rồi.