Diệp Liên liếc nhìn phù văn trên nắm tay của Kỳ cô nương, Kỳ cô nương cười nói: "Đây là đạo tắc, đạo tắc Tứ Duy".
Diệp Liên lạnh nhạt nói: "Ca ca của ta cũng có, hơn nữa còn là của Ngũ Duy!"
Kỳ cô nương khẽ mỉm cười: "Đã biết! Cũng muốn mở mang kiến thức một chút!"
Diệp Liên đột nhiên nhìn về phía sau Kỳ cô nương rồi vui vẻ reo lên: "Ca!"
Kỳ cô nương xoay người lại, phía sau trống trơn, khoảnh khắc ấy ả ta vội quay ngược lại, nhưng lúc này Diệp Liên đã biến mất ở nơi cuối chân trời.
Chạy trốn?
Kỳ cô nương hơi run run: "Còn biết trốn?"
VietWriter.vn
Nói xong, ả ta lắc đầu nở nụ cười.
Ở phía chân trời xa xa, Diệp Liên đột nhiên dừng lại, bởi vì trước mặt cô bé có một ông lão.
Diệp Liên im lặng.
Lúc này Kỳ cô nương lại xuất hiện trước mặt cô bé lần nữa.
Kỳ cô nương cười nói: "Ta rất muốn biết có phải ca ca ngươi sẽ làm bất cứ thứ gì vì ngươi hay không!"
Diệp Liên đột nhiên nhìn xuống phía dưới: "An tỷ!"
An tỷ!
Vừa nói xong, một thanh trường thương đột nhiên phóng từ dưới lên trên trời.
Giữa không trung, Kỳ cô nương khẽ nhíu mày lại, ả ta búng tay một cái, ngón tay vừa búng ra chạm thẳng vào đầu mũi thương.