Diệp Huyên có thể áp chế gã là vì hắn có thanh kiếm kia!
Ở phía xa xa, Diệp Huyên đang định lần nữa động thủ.
Kiếm Thập Phong trầm giọng hô lên: "Diệp Huyên, chúng ta không động vào muội muội của ngươi!"
Diệp Huyên dừng lại, kiếm Thiên Tru trong tay hắn đang rung lên dữ dội.
Kiếm Thập Phong nhìn Diệp Huyên: "Chúng ta thật sự không động vào muội muội của ngươi!"
Diệp Huyên mở hai mắt ra, đôi ngươi hắn bây giờ đã đặc quánh màu máu.
VietWriter.vn
Thấy cảnh này, Kiếm Thập Phong khẽ nhíu mày lại, huyết mạch của Diệp Huyên này quá không bình thường.
Diệp Huyên nhìn Kiếm Thập Phong, gằn giọng nói: "Cho dù không phải Tiên Kiếm Tông ngươi, thì chắc chắn cũng liên quan đến Tiên Kiếm Tông".
Kiếm Thập Phong nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên đột nhiên gằn giọng lên: "Các ngươi đáng chết!"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên biến mất.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang đỏ như máu chở lóe lên, nơi kiếm quang kia đi qua, không gian bị nứt ra từng lớp.
Ánh mắt của Kiếm Thập Phong dần lạnh lại, trong tay gã lại xuất hiện thêm một thanh kiếm, lúc tia kiếm quang của Diệp Huyên kia phóng tới trước mặt gã, gã bỗng đâm một kiếm ra: "Nhất Kiếm Kinh Lôi!"
Kiếm phóng ra, sấm chớp lấp lóe.
Ầm!
Tia kiếm quang đỏ như máu của Diệp Huyên lập tức vỡ nát, cùng lúc đó, luồng kiếm khí Kinh Lôi kia chém thẳng vào người Diệp Huyên.
Ầm!
Diệp Huyên lập tức lùi ra xa hơn trăm trượng!