Diệp Huyên dần khôi phục lại bình thường.
Cô gái váy vàng nhìn Diệp Huyên, rồi bỗng, nàng ấy khẽ nhíu mày lại, tay phải khẽ vỗ lên vai Diệp Huyên: "Đi ra!"
Vừa dứt lời, một trong ba thanh kiếm trên đỉnh tháp Giới Ngục bỗng bay ra!
Khi thấy thanh kiếm này, cô gái váy vàng ngẩn người.
Thanh kiếm kia rung lên, như đang chào hỏi cùng nàng ấy!
Diệp Huyên cũng bối rối.
Nữ nhân trước mắt nhận ra thanh kiếm này?
VietWriter.vn
Cô gái nắm chặt thanh kiếm kia, ánh mắt khá phức tạp: "Không ngờ lại gặp được ngươi theo cách này, chủ nhân của ngươi đâu rồi?"
Kiếm rung lên, đáp lời cô gái.
Cô gái váy vàng khẽ mỉm cười: "Hiểu rồi".
Nói đến đây, nàng ấy nhìn Diệp Huyên, sau khi nhìn hắn một lúc lâu thì mới nhẹ giọng nói: "Phong Ma..."
Diệp Huyên hỏi: "Tiền bối, Phong Ma?"
Cô gái váy vàng nhìn Diệp Huyên: "Ngươi không biết huyết thống của bản thân?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Cô gái váy vàng nhìn Diệp Huyên: "Phụ thân ngươi đâu?"
Phụ thân!
Diệp Huyên lắc đầu: "Không biết nữa. Nhưng hình như tiền bối biết?"
Cô gái váy vàng khẽ nhíu mày lại, một lát sau, nàng ấy như nhớ đến điều gì nên bỗng mỉm cười: "Hắn không nói tất có lý do riêng của mình, ta sẽ không nói gì thêm".
Nói đến đây, nàng ấy quan sát Diệp Huyên một chút, sau đó lại bảo: "Tu vi kiếm đạo của ngươi không yếu, nhưng vẫn có thể nâng cao thêm một bậc nữa".