Điều ả ta hối hận là ả ta không nên là người đầu tiên nhằm vào em gái Diệp Liên của Diệp Huyên!
Hành động lần này của ả ta đã mang đến cho nhà họ Hiên Viên tổn thất quá lớn!
Hơn nữa, tổn thất này có thể sẽ tiếp tục mở rộng!
Qua hồi lâu, Hiên Viên Kỳ xoay người rời đi.
Bây giờ, ả ta và nhà họ Hiên Viên cần phải làm là tra ra Diệp Liên rốt cuộc ở đâu.
Bằng không, nhà họ Hiên Viên vĩnh viễn không được yên bình!
Hiện tại, ả ta chỉ mong Diệp Liên còn sống.
Nếu không, bất kể Diệp Liên chết trong tay ai, Diệp Huyên chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù nhà họ Hiên Viên.
...
Kiếm Võ Môn.
Ngày hôm nay, một người áo đen đột nhiên xuất hiện dưới cửa núi Kiếm Võ Môn, người áo đen gạt tay phải ra, một cô bé rơi xuống trước cửa núi Kiếm Võ Môn.
Sau khi bỏ cô bé xuống, người áo đen xoay người biến mất.
Người áo đen vừa mới đi mất, một người đàn ông trung niên và ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt cô bé.
Hai người nhìn nhau một cái, sau cùng người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Đây là Diệp Liên em gái của Diệp Huyên!”
Diệp Liên!
Đồng tử ông lão hơi co lại: “Có người muốn hãm hại Kiếm Võ Môn ta!”
Người đàn ông trung niên không nói gì.
Ông lão nhìn sang người đàn ông trung niên: “Thông báo cho Diệp Huyên?”
Người đàn ông trung niên hơi nhếch khoé miệng: “Thông báo cho Diệp Huyên, nói em gái hắn đang ở trong tay Kiếm Võ Môn ta, bảo hắn dùng chí bảo kia và kiếm thánh của Kiếm Võ Môn ta trao đổi”. Nghe thấy lời của người đàn ông trung niên, ông lão trầm giọng nói: “Chuyện này không thoả đáng!”
Người đàn ông trung niên nhìn ông lão: “Trưởng lão Cổ Kính, chuyện này sao lại không thoả đáng?”
Ông lão tên Cổ Kính này lắc đầu: “Diệp Liên này xuất hiện ở đây, rõ ràng là có người muốn hại Kiếm Võ Môn ta. Diệp Huyên đó ỷ vào thực lực bản thân mà náo loạn Hiên Viên Tộc, không chỉ vậy, Hiên Viên Tộc còn bị tổn thất hơn hai mươi Chí Cảnh đỉnh cao cùng với ba vị bán bộ Đăng Phong Cảnh. Nếu chúng ta lấy Diệp Liên để uy hiếp Diệp Huyên thì mục tiêu tiếp theo của Diệp Huyên chính là Kiếm Võ Môn ta. Hiên Viên Tộc không làm được gì kẻ này, cho dù Kiếm Võ Môn ta có hạ được kẻ này thì nhất định cũng bị tổn thất nghiêm trọng!”
Nói đến đây, ông ta nhìn người đàn ông trung niên: “Nói nữa, cho dù Kiếm Võ Môn ta có đoạt được chí bảo kia thì chúng ta có thể bảo vệ nó được sao?”
Người đàn ông trung niên trầm mặc.
Cổ Kính lại nói: “Hiện giờ thế lực trong đại thế giới Huyền Hoàng ngấp nghé chí bảo của Diệp Huyên cũng không phải ít, một khi Kiếm Võ Môn ta đoạt được bảo vật đó, chắc chắn chúng ta sẽ trở thành đối tượng của mọi thế lực”.
Nói đến đây, ông ta nhìn đến Diệp Liên cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Người đưa nàng ta đến nơi này, tâm tư đúng là độc địa!”
Đột nhiên người đàn ông trung niên nói: “Tất thảy những gì trưởng lão Cổ Kính nói ta đều hiểu. Chỉ là, Diệp Liên này cũng là một cơ hội của Kiếm Võ Môn ta, không phải sao?”
Cổ Kính im lặng.
Người đàn ông trung niên nói: “Diệp Huyên quá để tâm đến muội muội hắn, nếu chúng ta lấy muội muội hắn để uy hiếp, nhất định hắn sẽ giao chí bảo kia ra”.
Cổ Kính nhìn người đàn ông trung niên: “Thương Kỳ, vậy ngươi có từng nghĩ đến chuyện tiếp theo chưa?”
Người đàn ông tên Thương Kỳ cười nói: “Tiếp theo chính là đối mặt với sự trả thù của Diệp Huyên, với rất nhiều thế lực của đại thế giới Huyền Hoàng”.
Nói đến đây, gã ta lại hỏi ngược: “Chẳng lẽ trưởng lão Cổ Kính lại muốn đoạt được chí bảo mà không phải trả bất cứ giá gì sao?”
Cổ Kính trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Thực ra, Kiếm Võ Môn ta không nên muốn vật này!”
Thương Kỳ lại nói: “Vậy Thánh Kiếm của Kiếm Võ Môn ta thì sao?”
Thánh Kiếm!
Nghe vậy, sắc mặt Cổ Kính chợt thay đổi.
Thanh kiếm Thiên Tru trong tay Diệp Huyên chính là bội kiếm của tổ sư Kiếm Võ Môn, nói đơn giản thì đó chính là của Kiếm Võ Môn!
Thương Kỳ khẽ nói: “Sức chiến đấu của Diệp Huyên sao lại mạnh như vậy? Bởi vì hắn có Thánh Kiếm của Kiếm Võ Môn ta! Có được Thánh Kiếm đó thì người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn! Mà Diệp Huyên này sẽ trả lại kiếm cho Kiếm Võ Môn ta sao? Căn bản là không có khả năng! Hơn nữa, trước đó hắn đã giết biết bao nhiêu người của Kiếm Võ Môn ta, còn tiêu diệt cả thế lực Liêu Nguyên Tông của Kiếm Võ Tông ta, chúng ta và hắn đã là kẻ thù sinh tử của nhau rồi. Bây giờ, có người muốn lợi dụng muội muội hắn để hãm hại Kiếm Võ Môn ta, vậy tại sao chúng ta không tương kế tựu kế, lợi dụng muội muội hắn đòi lại Thánh Kiếm và chí bảo kia?”
Cổ Kính trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Để Môn chủ quyết định đi!”
Vừa dứt lời, hai người đồng thời quay người, ở trước mặt hai người không xa là một người đàn ông trung niên đang đứng.
Người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng, bên hông có mang một thanh kiếm, hắn ta đang nhìn Diệp Liên. Người này chính là Môn chủ của Kiếm Võ Môn - Lý Tinh Hà.
Qua một lúc lâu, Lý Tinh Hà chợt nói: “Truyền lệnh xuống dưới, bảo Diệp Huyên mang Thánh Kiếm và chí bảo kia đến Kiếm Võ Môn ta, ba ngày chưa đến thì để hắn đến nhặt thi thể muội muội hắn”.
Nói xong, hắn ta quay người biến mất.
Cùng biến mất theo còn có cả Diệp Liên.
Trong sân, Cổ Kính thấp giọng thở dài.
Thương Kỳ nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa! Ngày đó phân thân của tổ sư đích thân đi tìm Diệp Huyên thì đã thể hiện thái độ rồi!”
Cổ Kính khẽ nhíu mày: “Tại sao tổ sư không giết hắn?”
Thương Kỳ cười nhẹ: “Ai biết được chứ?”
Cổ Kính lắc đầu: “Ta cảm thấy chuyện này có phần kỳ lạ! Diệp Huyên này tại sao lại động đến phân thân tổ sư chứ?”
Thương Kỳ nói: “Chớ có nghĩ nhiều nữa! Nhiệm vụ cấp bách hiện tại là nên đối phó với Diệp Huyên thế nào!”
Cổ Kính im lặng một lúc, sau đó gật đầu: “Đi thôi!”
Hai người rời đi.
Hiên Viên giới.
Bên trong Hiên Viên Giới lúc này, nhà họ Hiên Viên người chết không ngừng.
Người giết đương nhiên là Diệp Huyên!
Diệp Huyên đặc biệt chọn ra những cao thủ Thần Cảnh, mà cao thủ như vậy ở trước mặt hắn gần như không còn sức lực đánh trả!
Mỗi một khắc, nhà họ Hiên Viên đều có người chết!
Thế nhưng Diệp Huyên lại không hiện thân!
Trong một gian đại điện, một cô gái đột nhiên xông ra, cô gái này chính là Hiên Viên Kỳ.
Hiên Viên Kỳ nhìn xung quanh: “Diệp Huyên, có tung tích của muội muội ngươi rồi!”
Ả ta vừa nói xong, Diệp Huyên đã xuất hiện trước mặt ả ta.
Mà trong tay Diệp Huyên còn nắm đầu người nhuốm