Ở một hẻm núi có một cánh cổng ánh sáng màu xanh lam, cánh cổng ánh sáng này giống như một vòng xoáy, khá là thần bí.
Đúng lúc này, một thiếu niên cầm trường kiếm trong tay chậm rãi đi tới.
Người tới chính là Diệp Huyên.
Bên cạnh Diệp Huyên là ba người Mặc Vân Khởi.
Kỷ An Chi nhìn cánh cổng ánh sáng ở phía xa xa, lên tiếng: “Nơi đó chính là bí cảnh!”
Đôi mắt Diệp Huyên chậm rãi nhắm lại: “Ta không biết có thứ gì chờ đợi ta ở bên trong, nhưng ta nhất định phải vào đó, còn các ngươi…”
“Được rồi, được rồi!”
Vào lúc này, Mặc Vân Khởi ở bên cạnh khoát tay áo: “Ngươi dài dòng quá rồi đó, ngươi mau vào chong thu hút hỏa lực đi, rồi ta sẽ vào tìm kiếm Tiểu Liên Nhi”.
Diệp Huyên nhìn về phía ba người Mặc Vân Khởi, không nói gì nữa cả, quay người đi về phía cánh cổng ánh sáng.
Bạch Trạch và Kỷ An Chi đi theo.
Rất nhanh ba người đã tiến vào trong cánh cổng ánh sáng.
Lúc này, Mặc Vân Khởi hít sâu một hơi: “Tiểu Liên Nhi, muội đừng xảy ra chuyện gì nhé… Ta vẫn muốn ăn cơm muội làm đó…”
Nói xong, thân người hắn run lên, tiến thẳng vào trong cánh cổng ánh sáng.
Ở gần đó.
Chửng nửa phút sau, có vô số tàn ảnh từ bốn phía bay tới đây, những tàn ảnh này nhanh chóng tiến vào trong cánh cổng ánh sáng.
Ở trên không trung nơi nào đó, một ông lão nhìn chằm chằm vào cánh cổng ánh sáng bên bên dưới.
Người này chính là viện trưởng của học viện Thương Mộc, Lý Huyền Thương, ở bên cạnh ông ta còn một người áo đen khác!
Người áo đen này đột nhiên nói: “Người này không đơn giản đâu!”
Gương mặt Lý Huyền Thương không bộc lộ cảm xúc gì: “Cũng vì hắn không đơn giản vậy nên mới càng phải chết!”
Người áo đen im lặng không nói gì.
Hai mắt Lý Huyền Thương từ từ nhắm lại: “Khi cần thiết thì không tiếc bất cứ giá nào…”
…
Ở một nơi khác, trên đỉnh một cái cây nào đó, hai ông lão chăm chú nhìn về phía cổng ánh sáng cách đó không xa.
Hai người này chính là Quốc chủ tiền nhiệm của Khương Quốc Khương Việt Thiên và Cửu lâu chủ của Túy Tiên Lâu.
Khương Việt Thiên đột nhiên nhìn về phía Cửu lâu chủ, cười nói: “Cửu lâu chủ, lần này Túy Tiên