*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt của Hiên Viên Kỳ và đồng bọn lập tức biến đổi, bọn chúng đang muốn ra tay chống trả thì tàn ảnh kia đã biến mất, đồng thời cả Diệp Liên cũng chẳng thấy đâu nữa.
Nhìn thấy Diệp Liên biến mất, sắc mặt nhóm Hiên Viên Kỳ lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Hình ảnh đột nhiên dừng tại đó.
Diệp Huyên nhìn Huyền Hoàng chủ, bà ta liền mỉm cười: “Cứ xem tiếp đi!”
Diệp Huyên nhìn về phía màn sáng, trong màn sáng kia, sau khi người áo đen biến mất trong đám mây, ở nơi đó liền có một ông lão mặc đồ trắng đang đứng, hai tay ông ta chắp sau lưng, quay lưng về phía kẻ áo đen, bởi vậy không thể nào thấy rõ được khuôn mặt của ông ta.
Kẻ áo đen hơi hành lễ với ông lão kia, không biết đang nói gì đó.
Một lát sau, kẻ áo đen liền dẫn theo Diệp Liên rời khỏi.
À đúng lúc này, ông lão mặc áo trắng kia đột nhiên quay người, đôi mắt ông ta giống như một lưỡi đao sắc bén, khiến cho người nào nhìn thấy đều không rét mà tin, cũng đúng lúc này, hình ảnh đột nhiên ngừng hẳn.
Trong điện lập tức yên tĩnh trở lại.
Diệp Huyên nhìn Huyền Hoàng chủ: “Hai kẻ kia là ai?”
Huyền Hoàng chủ lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Huyên nhíu mày, Huyền Hoàng chủ đột nhiên hỏi: “Ngươi thật sự hiểu rõ đại thế giới Huyền Hoàng sao?”
Diệp Huyên trầm giọng: “Bà có ý gì?”
Huyền Hoàng chủ mỉm cười: “Ngươi biết không? Đại thế giới Huyền Hoàng rất rộng, không chỉ rộng lớn, mà bối cảnh ở nơi này cũng vô cùng thâm sâu, ngay cả lúc ta đang ở thời kỳ đỉnh cao tại giới Huyền Hoàng năm xưa cũng chưa từng thống nhất toàn bộ đại thế giới Huyền Hoàng một cách đúng nghĩa. Vẫn còn một vài thế lực khác nữa, mà bọn chúng lại không muốn ai biết cả, ngươi hiểu chưa?”
Diệp Huyên nhìn Huyền Hoàng chủ: “Chắc hẳn bà biết bọn chúng là ai”.
Huyền Hoàng chủ im lặng.
Diệp Huyên không hỏi gì nữa, lập tức xoay người rời đi.
Huyền Hoàng chủ nhìn Diệp Huyên mà không nói gì hết.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyên đã biến mất khỏi đại điện.
Nhìn thấy cảnh này, lão già bên cạnh Huyền Hoàng chủ lập tức thở phào một hơi.
Diệp Huyên của hiện giờ quả thật quá mức đáng sợ.
Còn đáng sợ hơn trước đó rất nhiều!
Huyền Hoàng chủ đột nhiên nói: “Hắn lại mạnh hơn rồi!”
Lão Dương nhìn Huyền Hoàng chủ: “Hiện giờ hắn ta đã đến cấp bậc nào rồi?”
Huyền Hoàng chủ lắc đầu: “Không rõ lắm”.
Dứt lời, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía ngoài đại điện, nói khẽ: “Đúng là yêu nghiệt thật sự!” Lão Dương thấp giọng thở dài: “Có lẽ lần này nhà Hiên Viên gặp phải tai ương rồi!”
Huyền Hoàng chủ cười nói: “Đừng coi thường nhà Hiên Viên, cũng đừng coi thường Kiếm Vũ Môn. Tất nhiên cũng chẳng thể nào coi thường vị Diệp Vương kia của chúng ta được! Chỗ dựa của hắn ta là một cao thủ khá mạnh đấy…”
Lão Dương trầm giọng: “Con nhóc thần bí trước đó rốt cuộc là ai…”
Huyền Hoàng chủ lắc đầu: “Người của chúng ta không điều tra ra được. Bao gồm cả cô gái váy trắng kia, dường như những kẻ này đều đột ngột xuất hiện…”
Lão Dương hỏi: “Có thể tính ra không ạ?”
Huyền Hoàng chủ khẽ nói: “Ai tính thì kẻ đó chết…”
Lão Dương: “…”
Huyền Hoàng chủ đột nhiên cười bảo: “Để chúng ta nhìn xem Diệp Huyên kia và nhà Hiên Viên bên nào hơn bên nào!”
…
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên đã đi tới Hiên Viên giới, hắn vừa mới xuất hiện thì Hiên Viên Vũ đã đứng ngay trước mặt hắn.
Hiên Viên Vũ chỉ nhìn Diệp Huyên mà không nói gì hết.
Hai mắt Diệp Huyên khép hờ: “Đưa ả ra đây!”
Hiên Viên Vũ híp mắt: “Diệp Huyên, ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách ư?”
Diệp Huyên tức giận hét: “Đưa ả ta ra đây!”
Hiên Viên Vũ đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này một cô gái đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên – chính là Hiên Viên Kỳ.
Nhìn thấy Hiên Viên Kỳ, Hiên Viên Vũ liền biến sắc: “Muội… Muội mau quay vào đi!”
Hiên Viên Kỳ lắc đầu, ả ta nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên. Ta cướp muội muội của ngươi, ta…”
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất, nhoáng cái, một thanh kiếm đã lập tức đâm thẳng vào giữa trán Hiên Viên Kỳ.
Xoẹt!
Cả người Hiên Viên Kỳ trực tiếp cứng ngắc tại chỗ.
Còn Hiên Viên Vũ thì ngây ngốc.
Diệp Huyên quay người nhìn về phía Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt vô cùng dữ dằn: “Làm muội muội ta bị thương! Ngươi phải chết!”
Ánh mắt Hiên Viên Kỳ dại ra, hoàn toàn không ngờ mình sẽ chết đi như thế này.
Một kiếm này của Diệp Huyên không chỉ đơn giản hủy xác mà còn hủy cả linh hồn ả ta.
Cảm nhận được linh hồn đang tan biến với tốc độ chóng mặt, ả ta biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hàng loạt hồi ức vụt qua đầu, vị đắng dâng lên bên môi... Cuối cùng, đôi mắt Hiên Viên Kỳ trống rỗng.
Đến lúc chết thật rồi.
"Diệp Huyên!"
Hiên Viên Võ đứng gần đó gầm lên: “Hiếp người quá đáng!"
Vừa dứt lời, gã ta đã xông lên, mang theo một luồng khí tức như gió lốc cuốn qua.
Diệp Huyên vô cảm vung một đường kiếm.
Xoẹt!
Kiếm quang xé rách không gian trong chớp mắt.
Ầm!
Hai người vừa va chạm đã tách ra, Diệp Huyên thối lui chừng trăm trượng, Hiên Viên Võ lại chưa tới ba mươi.
Nhưng sắc mặt gã lại nghiêm trọng vô cùng, hai mắt trừng trộ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi lại mạnh hơn”.
Hắn đã mạnh hơn trước không chỉ một chút thôi đâu, mà chỉ mới qua bao lâu cơ chứ?
Nỗi khiếp sợ dâng lên trong lòng Hiên Viên Võ, nhưng càng nhiều hơn chính là sát ý.
Gã ta biết gia Hiên Viên Tộc và Diệp Huyên vĩnh viễn không thể hòa hảo, trừ khi bọn họ hy sinh tôn nghiêm mà nhận sai, nhượng bộ trước hắn.
Nhưng họ sẽ làm thế ư?
Có câu "sĩ khả sát, bất khả nhục", nhà họ Hiên Viên tốt xấu gì cũng là thế gia nghìn năm, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước Diệp Huyên.
Ngược lại, Diệp Huyên liệu có bỏ qua cho họ không?
Tuyệt đối không.
Kể từ giây phút động đến Diệp Liên, nhà họ Hiên Viên và Diệp Huyên đã chú định không chết không thôi.
Hiên Viên Võ nhìn đối thủ, tay phải chậm rãi nắm lại, tụ tập thành một luồng sức mạnh khổng lồ khiến không gian bốn phía chấn động.
Diệp Huyên không suy suyển, chỉ siết kiếm trong tay, để một luồng kiếm thế khủng bố ùa ra quanh người.
Hiên Viên Võ thấy thế thì biến sắc, nhảy vọt về sau hơn nghìn trượng.
Gã ta biết Diệp Huyên lại sắp thi triển kiếm kỹ hết sức lợi hại kia rồi.
Có hai điều ở tên này mà gã ta kiêng kỵ: thứ nhất là bảo vật Ngũ Duy, thứ hai là kiếm kỹ có thể giết chết cường giả Đăng Phong Cảnh như gã ta.
Thấy Hiên Viên Võ thối lui, Diệp Huyên lại không tiếp tục ra tay mà xoay người rời đi, bởi Nhất Kiếm Vô Lượng của hắn cũng không làm được gì cường giả Đăng Phong Cảnh nếu đối phương cứ liên tục lùi lại.
Vừa dứt lời, gã đã biến mất.
...
Sau khi rời khỏi nhà họ Hiên Viên, Diệp Huyên đi thẳng đến Kiếm Võ giới để tính sổ một vài món nợ.
Nhưng khi đến nơi, toàn bộ Kiếm Võ giới đã bị một trận pháp khổng lồ bao trùm bên trên.
Diệp Huyên rút kiếm chém xuống.
Choang!
Cả trận pháp run rẩy kịch liệt nhưng không bị hư hại.
Diệp Huyên không khỏi cau mày, lại rút Thiên Tru ra chém xuống.
Ầm!
Trận pháp chấn động, một vết rách sâu hoắm xuất hiện nơi đường kiếm rơi xuống nhưng chỉ chớp mắt đã trở lại bình thường.
Lại thêm vài đường kiếm nữa bay ra nhưng trận pháp vẫn sừng sững.
Cuối cùng, Diệp Huyên còn dùng đến cả đạo tắc Không Gian, nào ngờ trận pháp kia còn phong kín đến cả không gian, nên dù có dùng đạo tắc hắn cũng không vào được. Không chỉ thể, bên trong còn có vô số phù ấn quỷ dị.
Diệp Huyên im lặng hồi lâu trước trận pháp trước khi rời đi.
Trận pháp cổ xưa thế này không phải muốn phá là có thể phá dễ dàng được.
Thấy hắn xoay gót đi rồi, hai người Thương Kỳ và Cổ Kính bên trong Kiếm Võ giới toát ra vẻ nhẹ nhõm trên mặt.
Biết Diệp Huyên sẽ đến báo thù nên họ đã khởi động trận pháp từ sớm, cũng may bọn họ đã làm vậy, bằng không chỉ cần hắn tiến lên...
Thương Kỳ bỗng lên tiếng: “Có động tĩnh gì từ lão tổ chưa?"
Cổ Kính khẽ đáp: “Đã rời đi từ một giờ trước”.
"Đi đâu?"
“Nhà họ Hiên Viên”.
Liên thủ ư?
Thương Kỳ thấp giọng nói: “Hẳn là không chỉ có chúng ta, đúng chư?"
Cổ Kính gật đầu: “Tất nhiên không chỉ có chúng ta...”
Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Lần này, các thế lực ở đại thế giới Huyền Hoàng ta sẽ đấu một trận với người đứng sau lưng Diệp Huyên”.
...
Rời khỏi Kiếm Võ giới, Diệp Huyên lại trở về Huyền Hoàng giới.
Hắn bước vào điện Huyền Hoàng, nhìn Huyền Hoàng chủ: “Có biết Đạo Môn không?"
Đạo Môn?
Đối phương gật đầu: “Một ít”. Thấy Diệp Huyên lom lom nhìn mình mà không nói, bà ta cất
giọng: “Đó là một thế lực vô cùng, vô cùng thần bí”.
Đến đây, bà ta bật cười hỏi hắn: “Diệp Vương đến đây để uy hiếp ta hay hỏi ta?"
Hắn đi đến trước mặt Huyền Hoàng chủ: “Bà có tham gia vào việc của muội muội ta đúng không?"
Đối phương gật đầu: “Đúng vậy”.
"Lần sau có âm mưu quỷ kế gì thì trực tiếp đến tìm ta, đừng đánh chủ ý lên con bé nữa, hiểu chưa?"
Huyền Hoàng chủ nhìn hắn: “Ngươi càng quan tâm, cô bé sẽ càng gặp nguy hiểm”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết”.
Đối phương mỉm cười: “Cô bé là vảy ngược của ngươi, sẽ bị rất nhiều kẻ không thể đánh bại ngươi nhắm vào. Ngươi bảo vệ được cô bé cả đời sao?"
Bà ta cất bước đi đến trước đại điện, nhẹ giọng tiếp tục: “Diệp Vương, ngươi rất mạnh, chỗ dựa của ngươi cũng vậy, nhưng chớ nên xem thường đại thế giới Huyền Hoàng. Ngươi cho là bọn họ chỉ có Đăng Phong Cảnh như nhà họ Hiên Viên ư? Nội tình trong đó sâu không lường được”.
Diệp Huyên nhìn bà ta: “Còn Huyền Hoàng giới của bà thì sao? Nội tình trong đó sâu thế nào?"
Huyền Hoàng chủ xoay lại: “Diệp Vương, lợi ích của hai ta không xung đột. Ta không nằm trong những người muốn ngươi chết, cái mạng của ngươi sẽ mang lại nhiều lợi ích cho ta hơn; đơn giản mà nói, chúng ta có thể lợi dụng nhau”.
Hắn gật đầu: “Có thể, nhưng vấn đề là bà mang lại giá trị gì cho ta?"
Huyền Hoàng chủ bật cười: “Tin tức. Nói về mảng này, ở Huyền Hoàng giới, ta là số hai thì không ai số một”.
Diệp Huyên nhìn bà ta thật lâu mới nói: “Được rồi”.
Huyền Hoàng chủ bắt đầu lên tiếng: “Sở dĩ nói Đạo Môn là một thế lực vô cùng bí ẩn là vì bọn họ không tranh giành cùng thế tục, không khuếch trương với bên ngoài, gần như không có cảm giác ồn tại”.
Bà ta nhìn hắn: “Theo như ta biết, thiên tài siêu cấp Tiểu Thất của Thần Quốc các ngươi đang ở trong tay họ, đúng chứ?"
Thấy hắn gật đầu, bà ta tiếp tục: “Ta không còn tư liệu nào khác về Đạo Môn cả, nhưng nhắc nhở hữu nghị, chớ tùy tiện chọc vào thế lực này, bọn họ không đơn giản đâu”.
Diệp Huyên hỏi: “Ta phải làm gì để tìm được họ?"
Huyền Hoàng chủ xòe tay, để một đốm sáng màu trắng lơ lửng bay đến trước mặt Diệp Huyên. Hắn mở tay ra nhưng nó không trực tiếp chui vào đầu. Một chốc sau, hắn rời đi.
Huyền Hoàng chủ nhìn theo, lẩm bẩm: “Người này... đừng nói là đi gây thù với Đạo Môn đó chứ?"
Dương lão: “...”
Rời khỏi Huyền Hoàng giới rồi, Diệp Huyên ngự kiếm về phía Tây, một hồi lâu sau thì dừng lại phía trên một vùng đất hoang tàn không người cư trú, lại còn mang theo không khí nóng hừng hực. Đây là nơi nào?
Hắn nhíu mày, một hồi sau thì hóa thành kiếm quang biến mất.
Khi xuất hiện lại, một tòa thành bằng đá cách đó hơn trăm trượng đập vào mắt hắn. Trông nó có mấy phần xưa cũ như thuộc về xã hội nguyên thủy vậy.
Diệp Huyên đang muốn đi qua đó thì một ông lão đã xuất hiện trước mặt.
Hắn không khỏi sửng sốt khi nhận ra đây chính là người đã giúp hắn trở nên mạnh hơn ở vũ trụ hỗn độn.
Người quen cũ đây mà!
Ông lão quan sát hắn với một tia khiếp sợ trong mắt: “Thân thể Chí Cảnh đỉnh cao?"
Hắn gật đầu: “Vừa mới đột phá”.
Đối phương hạ giọng: “Nhờ máu của cô bé kia sao?"
"Tiền bối cũng biết đến?"
Ông lão gật đầu: “Động tĩnh ngươi gây ra quá lớn”.
Diệp Huyên thấp giọng: “Tiền bối, muội muội ta...”
Ông lão bật cười: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì. Yên tâm, chúng ta không xuống tay với muội muội ngươi”.
"Vậy là tốt”.
Đạo Môn đang nắm Tiểu Thất trong tay, hơn nữa sự thần bí bao quanh chứng tỏ nó cũng mạnh mẽ vô cùng, vì vậy hắn không muốn trở thành thù địch với họ.
Ông lão lên tiếng: “Nhưng chúng ta biết ai bắt muội muội ngươi đi”.
Thấy Diệp Huyên nhìn sang, lão nói: “Theo ta”.
Diệp Huyên cất bước đi theo, nghe lão hỏi: “Làm sao ngươi có thể tìm đến đây?"
"Huyền Hoàng chủ”.
"Bà ta à...”
Nghe ông lão trầm ngâm, hắn hỏi: “Thế nào?"
"Bà ta không đơn giản, à không, phải là rất không đơn giản, phải cẩn thận khi tiếp xúc với bà ta”.
Diệp Huyên gật đầu. Trực giác cho hắn biết Huyền Hoàng chủ là một nhân vật nguy hiểm, vì vậy hắn cũng ôm lòng phòng bị với bà ta.
Ông lão tiếp lời: “Ngoài ra, nhà họ Hiên Viên và Kiếm Võ Môn cũng không đơn giản, chớ khinh khi họ... Dường như họ đang mưu tính gì đó”.
"Mưu tính gì ư?"
Lão gật đầu: “Cường giả chân chính của họ chưa từng xuất hiện, không phải vì sợ ngươi mà có thể vì họ đang trù tính...”
"Trù tính gì?", Diệp Huyên cau mày.
Ông lão nhìn sang: “Cô gái váy trắng sau lưng ngươi rốt cuộc là ai?"
Diệp Huyên im lặng. Nàng ấy là người phương nào ư?
Hắn cũng không biết...
Ông lão lại hỏi: “Không thể nói sao?"
Hắn thấp giọng đáp: “Ta cũng không biết nàng là người phương nào, nhưng tóm lại là người của ta”.
Ông lão: “...”
Thật ra Diệp Huyên cũng rất tò mò thân phận thật sự của cô gái váy trắng, tiếc rằng hắn đã hỏi hai lần mà nàng ấy vẫn không giải đáp.
Không lâu sau, khi ông lão đưa Diệp Huyên vào thành, hắn sững người.
Bởi vì trong thành trống hoác quạnh quẽ như một nấm mồ hoang.
Diệp Huyên không nhịn được, hỏi: “Tiền bối?"
Ông lão cười cười: “Mạc Vũ. Ngươi gọi ta lão Mạc là được”.
Diệp Huyên gật đầu: “Lão Mạc, vì sao trong thành lại không có lấy một bóng người?"
Mạc Vũ đáp: “Ngươi sẽ biết ngay thôi”.
Diệp Huyên nghe vậy thì không hỏi thêm nữa.
Lão Mạc đưa hắn đến trước một lối vào trong lòng đất, sau khi đi xuống tầm một khắc đồng hồ, họ dừng lại.
Diệp Huyên ngẩn ra.
Thành ngầm!
Dưới mặt đất là một tòa thành khác!
Cư dân trong thành khá nhiều, hơn nữa ai nấy đều sở hữu khí tức vô cùng mạnh mẽ, thể xác cũng không thua kém gì, trong đó còn có mấy người đã luyện thân thể đến Thần Cảnh.
Đạo Môn ư? Rốt cuộc đây là thế lực kiểu gì thế này? Diệp Huyên không khỏi nhíu mày.
Lão Mạc đưa hắn đi đến trước một tòa đại điện trông có vẻ đơn sơ, bên trong đặt một vài bộ xương thú, treo một số tranh vẽ yêu thú mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Đúng lúc ấy, một ông lão mặc áo vải xuất hiện. Dáng lão cao gầy, tay cầm quải trượng, trên mặt là một vết thẹo từ kiếm.
Lão Mạc khẽ thi lễ với ông lão kia rồi lùi về sau, không quên ném cho Diệp Huyên một ánh mắt.
Ông lão áo vải nói với hắn: “Ngồi đi”.
Diệp Huyên khẽ khom mình: “Tiền bối xưng hô thế nào?"
"A Bố”.