Nhìn thấy ba người Mạc Tà trước mặt, Diệp Huyên bỗng nở nụ cười.
Trên con đường phía trước, hắn không hề cô độc.
Cuộc đời Diệp Huyên hắn có vô số kẻ thù, nhưng cũng có hồng nhan huynh đệ của chính mình.
Diệp Huyên nhìn ba người trước mắt, cười nói: “Ta đi là được rồi”.
Mạc Tà lắc đầu: “Ta có thể trợ giúp huynh”.
Lời nói vừa dứt, hắn ta đã xòe bàn tay, một sức mạnh cường đại chấn động chui ra từ bên trong.
Thần Cảnh!
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Diệp Huyên có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Mạc Tà đã đạt tới Thần Cảnh!
Giống như nghĩ ra điều gì, hắn vội vàng nhìn về phía An Lan Tú và Liên Vạn Lý.
Hai người bọn họ cũng đều đạt tới Thần Cảnh!
Thần Cảnh!
Giống như hiểu được suy nghĩ của Diệp Huyên, bỗng Liên Vạn Lý đang đứng một bên lên tiếng: “Đan Thần Cảnh”.
Đan Thần Cảnh!
Diệp Huyên hiểu ra rồi!
Thiên phú của ba người trước mắt này tuyệt đối không thua kém hắn, thậm chí còn cao hơn hắn, mà thứ bọn họ thiếu chính là cơ hội và tài nguyên.
Có nhiều lúc Diệp Huyên đã nghĩ, nếu như tháp Giới Ngục ở trên người ba bọn họ, có lẽ bọn họ so với hắn càng thêm xuất sắc hơn.
Trên thế giới này có rất nhiều người, không những xuất sắc mà còn vô cùng cố gắng.
Thế nhưng trên đời này, có đôi lúc chỉ cố gắng thôi