Giản Tự Tại khẽ nhếch khoé miệng: “Ngươi đoán xem!”
Ông lão lưng còng nhìn chằm chằm Giản Tự Tại: “Ngươi là gì của Diệp Huyên!”
Giản Tự Tại nhìn sang Diệp Huyên: “Ta là gì của ngươi?”
Diệp Huyên vội vàng nói: “Tỷ! Người là tỷ của ta!”
Giản Tự Tại cười ha ha, sau đó nhìn về phía ông lão lưng còng: “Có thể nghe thấy không?”
Ông lão lưng còng nhìn Giản Tự Tại: “Ta vốn tưởng rằng cô gái váy trắng sẽ xuất hiện, nhưng không nghĩ đến nàng ta không xuất hiện, ngược lại là một người mà hắn gọi là tỷ tỷ tới!”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Cô gái váy trắng?”
Giản Tự Tại nhìn ông lão lưng còng: “Ngươi muốn nàng ta xuất hiện?”
Ông lão lưng còng mặt không chút thay đổi: “Không được?”
“Ha ha!”
Giản Tự Tại đột nhiên cười ha hả, sau khi cười một tràng, nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: “Mấy kẻ địch này của ngươi thật hài hước!”
Diệp Huyên: “...”
Giản Tự Tại nhìn ông lão lưng còng, khóe miệng nở một nụ cười sâu xa: “Ngươi có biết cô gái váy trắng kia là ai không?”
Ông lão lưng còng nói: “Không biết!”
Giản Tự Tại lắc đầu: “Các ngươi thật sự là một lũ đầu người óc lợn, không, ta không nên sỉ nhục lợn!”
Sắc mặt ông lão lưng còng có chút khó coi, ông ta nhìn chằm chằm