Không đúng, nên nói là Thần Điện đang chờ.
Chờ cho bọn họ dốc hết sức làm tiêu hao sức lực hai át chủ bài trước mặt Diệp Huyên!
Sau đó Thần Điện sẽ xuất hiện thu dọn tàn cuộc.
Ông lão lưng còng dẹp bỏ suy nghĩ, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, nếu ngươi chịu dừng lại ở đây, nhà Hiên Viên ta sẽ không trở thành kẻ địch của ngươi nữa, cũng sẽ không vọng tưởng đến chí bảo Ngũ Duy trong tay ngươi!”
Cô bé nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt Diệp Huyên vô cảm: “Đánh chết bọn họ”.
Bây giờ lại giảng hoà?
Diệp Huyên cảm thấy có chút nực cười.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Hắn biết rõ, đối phương giảng hoà chỉ là kế tạm thời, một khi Giản Tự Tại và cô bé này không còn ở đây, không biết đối phương sẽ xử lý hắn thế nào nữa!
Chỉ một câu “Nhân lúc ngươi bệnh thì lấy mạng ngươi”.
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, cô bé lập tức xông đến.
Ở phía xa, ông lão lưng còng cười hung tợn: “Nếu ngươi đã muốn cá chết lưới rách vậy chúng ta thành toàn cho ngươi!”
Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên lấy ra một lệnh bài màu vàng, ông ta điểm ngón tay, một giọt máu rơi xuống miếng lệnh bài: “Kính mời tiên tổ!”
Tiên tổ!
Cách đó không xa, Diệp Huyên nhếch miệng, tại sao mấy thế lực này lúc nào cũng gọi tổ vậy? Không còn chiêu khác sao?
Âm thanh ông lão lưng còng vừa dứt thì miếng lệnh bài màu vàng trong tay đột nhiên rung chuyển dữ dội, ngay sau đó, một luồng sáng vàng bỗng chốc phóng thẳng lên trời.
Trong luồng sáng vàng đó, một bóng dáng lặng lẽ ngưng tụ hình thành.