Hiện tại, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn mà thôi.
Diệp Huyên quay về Bắc Cảnh, trong điện chỉ có một mình hắn.
Diệp Huyên lấy kiếm Thiên Tru ra. Giờ phút này, vết rạn nứt đã phủ kín kiếm Thiên Tru như mạng nhện.
Diệp Huyên nhẹ nhàng vuốt ve kiếm Thiên Tru, vô số kiếm ý mạnh mẽ tiến vào bên trong kiếm Thiên Tru, sau khi kiếm ý được thêm vào, những vết nứt trên kiếm Thiên Tru bắt đầu dần dần được chữa lành.
Nhìn kiếm Thiên Tru trong tay, đáy mắt Diệp Huyên hiện lên một tia áy náy: “Thật xin lỗi”.
Kiếm Thiên Tru hơi run lên, phát ra âm thanh khe khẽ.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Kỳ thật, thực lực của ta không xứng với ngươi”.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Kiếm Thiên Tru mạnh sao?
Khẳng định là vô cùng vô cùng mạnh.
Có thể nói rằng cho tới bây giờ, hắn chưa từng phát huy hết thực lực thật sự của kiếm Thiên Tru.
Không phải kiếm Thiên Tru không mạnh, mà thực lực của bản thân hắn quá kém.
Bỗng kiếm Thiên Tru hóa thành một đạo kiếm quang xoay quanh thân Diệp Huyên giống như đang biểu đạt điều gì đó.
Một lát sau, Diệp Huyên cười ha ha, hắn ôm kiếm Thiên Tru, thanh kiếm run run, một đạo kiếm quang lóe lên từ thân kiếm.
Diệp Huyên thu hồi kiếm Thiên Tru, sau đó hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong đầu hắn lặng lẽ hiện lên một cảnh tượng.
Một thanh kiếm.
Một thanh kiếm màu đen, thanh kiếm trôi nổi ở một nơi nào đó.
Một lát sau,