Diệp Huyên búng nhẹ vào trán Diệp Liên: “Có muội suy nghĩ bậy bạ nhiều đấy!”
Diệp Liên bắt lấy tay Diệp Huyên, nghiêm túc nói: “Ca, muội là nghiêm túc đó!”
Diệp Huyên cười nói: “Muội xem hoàn cảnh hiện tại của ca ca muội, người muốn giết ca ca muội có thể xếp hàng từ Thanh Thành đến tận đây đấy! Lúc này, ca ca của muội làm gì còn thời gian bàn chuyện tình cảm? Chê mình sống quá lâu sao? Hơn nữa, bây giờ nếu huynh ở cùng với bọn họ thì nhất định bọn họ sẽ bị rất nhiều người nhắm vào, muội xem muội đi, bởi vì muội ở cùng với huynh mà muội đã bị nhắm vào biết bao lần rồi?”
Diệp Liên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Cũng đúng!”
Diệp Huyên cười nó: “Chúng ta phải quay về thôi!”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Diệp Liên gật đầu, cô bé nhìn xung quanh, ánh mắt có chút không nỡ.
Diệp Huyên khẽ nói: “Ca ca đồng y với muội, sau này sẽ cố gắng rút bớt thời gian đi cùng muội nhìn ngắm các nơi trên thế giới, có được không?”
Diệp Liên cười nói: “Được!”
Diệp Huyên cười ha ha, sau đó kéo Diệp Liên biến mất.
Hai huynh muội vừa rời đi không lâu thì một ông lão tóc bạc đột nhiên xuất hiện trong sân.
Mà ở trước mặt ông lão tóc bạc là một cô gái đang đứng.
Chính là Liên Thiển!
Ông lão tóc bạc nhìn Liên Thiển: “Ngươi lại thoát ra từ khi nào!”
Liên Thiển lạnh giọng nói: “Ta lại không hiểu, chí bảo Ngũ Duy kia thật sự tốt như vậy sao?”
Ông lão tóc bạc cười lạnh: “Nếu không tốt, tại sao ngươi không để tên Diệp Huyên kia giao ra? Nếu hắn