Một lát sau, Diệp Huyên khẽ lắc đầu, bất kể như thế nào hắn vẫn hy vọng Tiểu Thất quay lại. Thực lực của Tiểu Thất không yếu hơn hắn chút nào. Có Tiểu Thất, áp lực của hắn cũng bớt đi chút ít, hơn nữa Thần Điện vốn là của Tiểu Thất!
Sau khoảng nửa canh giờ, Diệp Huyên theo Tiểu Thất và đại trưởng lão đến một sa mạc. Đại trưởng lão và Tiểu Thất không bay trên không mà đi bộ!
Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía đại trưởng lão: “Tiền bối, mấy người hiểu rất rõ về Thần Điện sao?”
Đại trưởng lão nhẹ giọng nói: “Cũng coi là vậy đi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, mấy người có quan hệ gì với Thần Điện thế?”
Đại trưởng lão nói: “Đối địch!”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Diệp Huyên vội vàng nói: “Vậy tại sao mấy người không xử bọn họ luôn đi!”
Đại trưởng lão liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cho rằng bọn họ dễ xử lý như thế sao?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, rốt cuộc Thần Điện này là thế lực gì? Tại sao lại thần bí như vậy?”
“Thần bí?”
Đại trưởng lão lắc đầu: “Ngươi mới là người thần bí nhất ấy!”
Diệp Huyên đờ người ra: “Ta?”
Gương mặt trưởng lão không chút cảm xúc: “Tổ sư của mấy thế lực lớn ở đại thế giới Huyền Hoàng đều quen biết ngươi. Hơn nữa phía sau ngươi còn có một cô gái váy trắng thần bí như vậy. Mà người này, bất kể là Đạo Môn ta hay Thần Điện