Ánh mắt của Diệp Huyên nhìn về phía trước cổng thành. Nơi cách cổng thành khoảng mấy chục trượng có một cái cột sắt cực lớn. Trên cột sắt trói một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên tóc dài che mặt, không nhìn rõ được dung mạo thực sự.
Đại trưởng lão nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”
Nói xong, ông ta đưa Diệp Huyên và Tiểu Thất đến trước cột sắt đó, phía trên cột sắt thỉnh thoảng có quạ đen lượn quanh.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên cột: “Đây là?”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Đại trưởng lão nói khẽ: “Một vị Nhân Vương trước đây, cũng là vị Nhân Vương cuối cùng trong lịch sử nhân loại”.
Nhân Vương!
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Tiền bối, rốt cuộc Nhân Vương mà ông nói là gì?”
Đại trưởng lão nói: “Chính là vua của nhân loại! Thời kỳ đầu lúc vũ trụ Tứ Duy vừa mới sinh ra, rất nhiều sinh linh xuất hiện, nhân loại chính là một trong số đó. Nhân tộc có rất nhiều kẻ địch mạnh, ví dụ như tộc Cổ Yêu, tộc Thiên Ma và một số sinh linh không biết tên khác! Năm đó Nhân Vương thế hệ đầu tiên dẫn theo Nhân tộc cố gắng sinh tồn trên mảnh đất rộng lớn này... Vào lúc ấy vua của Nhân tộc chúng ta, vua của tộc khác cùng với những sự tồn tại được gọi là thần đều có quyền thế ngang nhau! Còn sau đó..”.
Nói đến đây, ông ta nhìn người đàn ông trên cột sắt rồi nhẹ giọng nói: “Nhân tộc quá mạnh đã khiến cho những sự tồn tại gọi là thần kiêng dè. Thế là thần bắt đầu nhắm vào Nhân tộc. Người trước mắt ngươi chính là Nhân Vương cuối cùng trong lịch sử Nhân tộc, ông ta thua rồi! Vì vậy ông ta đã bị những vị thần đó trừng phạt, lấy cái này để cảnh cáo Nhân tộc, muốn Nhân tộc kính nể thần, nghe theo thần!”
Diệp Huyên nói: “Tiền bối, bây giờ hình như cũng chẳng có gì khác!”
Đại trưởng lão cười khẩy: “Không có gì khác? Ngươi có biết bây giờ bên ngoài vì sao mọi người chỉ biết