Diệp Huyên nhìn về phía đại trưởng lão cách đó không xa, mà giờ phút này, kí hiệu quanh thân Nhân Vương ngày càng mờ nhạt.
Người này sắp sống lại sao?
Diệp Huyên có chút mong đợi.
Hắn chắc chắn là hy vọng Nhân Vương kia sống lại, bởi vì quan hệ giữa Đạo Môn và Thần Điện rõ ràng là đối địch. Nếu Nhân Vương sống lại nhất định sẽ đến tìm Thần Điện gây phiền toái.
Hiện tại hắn chính là mong chờ có người đến thu hút hỏa lực của Thần Điện.
Lúc này, Tiểu Thất đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta đưa mắt nhìn về phía chân trời, sau đó nói: “Phải cẩn thận chút”.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Diệp Huyên khẽ nói: “Thần Điện sẽ có hành động lớn?”
Tiểu Thất gật đầu: “Chắc là vậy”.
Diệp Huyên gật đầu nhẹ: “Ngươi cũng phải cẩn thận”.
Tiểu Thất nhìn về phía Diệp Huyên: “Thật xin lỗi, chuyện của Thần Quốc vẫn phải làm phiền ngươi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta với ngươi là bằng hữu”.
Bằng hữu!
Trong lòng Diệp Huyên vẫn luôn coi Tiểu Thất là bằng hữu.
Tiểu Thất gật đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện thì đúng lúc này, đột nhiên nàng ta ngẩng đầu, ở cuối chân trời phía xa, Thiên Môn lại xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Thất nhíu mày thật chặt.
Cũng tại thời điểm đó, vẻ mặt của đại trưởng lão đang đứng cách đó không xa cũng trở nên cực kỳ căng thẳng, ông ta bắt đầu tăng tốc.
Phía trên đám mây, một ông già tóc bạc bỗng nhiên xuất hiện trước Thiên Môn.
Ông già tóc bạc nhìn xuống phía dưới, ông ta lướt nhìn Diệp Huyên, sau đó dời tầm