Thấy thế, mọi người ở đây đều thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này, một ông lão trong số họ trầm giọng nói: “Tìm Diệp Huyên!”
Một người đàn ông trung niên khác hỏi: “Vậy cô gái váy trắng kia...”
Ông lão tức giận nói: “Mặc kệ cô gái váy trắng gì đó kia! Trước tiên giết Diệp Huyên!”
Nói xong, ông ta xoay người biến mất.
Rất nhanh, các cao thủ Thần Điện cũng lần lượt biến mất.
....
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Phía dưới, trong dãy núi nào đó, sau khi rơi xuống đất, Diệp Huyên lập tức ngồi xếp bằng, quanh người hắn vậy mà có một con rồng vàng lượn quanh!
Hắn biết Nhân Vương lúc cuối cho hắn cái gì rồi!
Có lẽ là chân mệnh thiên long gì đó kia!
Lúc này, hắn cảm giác cơ thể mình giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt!
Liên Thiển chợt xuất hiện trước mặt hắn, nàng ta nhìn Diệp Huyên, nhíu mày: “Vào tháp!”
Nói xong, nàng ta lập tức dẫn theo Diệp Huyên tiến vào tháp Giới Ngục.
Trong tháp, không gian quanh người Diệp Huyên gợn lên từng đợt tựa như sóng nước, rất nhanh, cơ thể hắn bắt đầu xảy ra thay đổi.
“A!”
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên mở hai mắt, hai luồng sáng vàng đột nhiên bắn ra từ hốc mắt hắn, trực tiếp nổ ầm trên vách tường tháp Giới Ngục.
Ầm!
Cách đó không xa, vách tường tháp Giới Ngục hơi rung lên.
Sau một lúc lâu, Diệp Huyên chợt đứng lên, mà lúc này, trên khắp người hắn lại có hình một con rồng màu vàng!
Con rồng vàng kia giống như là được khắc trên cơ thể hắn!