Chứng kiến cảnh này, những cường giả Thần Điện còn lại liền cảm thấy hốt hoảng, chúng nhao nhao lùi lại, mà Diệp Huyên thì vẫn không hề thấy bóng dáng đâu.
Diệp Huyên đâu rồi?
Đám cường giả Thần Điện dáo dác nhìn khắp bốn phía, thần trí của bọn chúng đã kết hợp lại thành một tấm lưới bao trùm mấy chục vạn dặm xung quanh, thế nhưng chúng vẫn không hề phát hiện ra tung tích của Diệp Huyên.
Đừng nói là cường giả của Thần Điện, giờ phút này, ngay cả cường giả của thế lực Hiên Viên tộc cũng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.
Diệp Huyên không rút kiếm ra thì thôi, một khi đã rút kiếm thì chính là giết trong giây lát, hơn nữa còn trong tình trạng không phát hiện được tung tích.
Quá khủng bố!
Đúng lúc này, từ phía chân trời xa xôi đột nhiên phát ra một tia chớp, những nơi nó đi qua, không gian lập tức bị đốt cháy sạch sẽ.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Chứng kiến cảnh này, cường giả Bắc Cảnh có mặt đều thay đổi sắc mặt, bọn họ nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía ánh chớp kia, đến lúc tia chớp đó rơi xuống, thì một cô gái liền xuất hiện phía trên đỉnh đầu mọi người.
Giản Tự Tại!
Khóe miệng Giản Tự Tại khẽ cong lên, tay phải vung ra.
Uỳnh!
Lôi quang kia lập tức mất tăm tích.
Giản Tự Tại ngẩng đầu lên nhìn, phía trên vùng tinh không này có một cô gái tóc trắng đang đứng, nàng ta cứ thế nhìn Giản Tự Tại và Giản Tự Tại cũng nhìn lại nàng ta.
Cô gái tóc trắng kia hơi híp mắt: “Bán bộ Vị Tri?”
Khóe miệng Giản Tự Tại khẽ cong lên: “Đúng!”
Cô gái tóc trắng lại nhìn chằm chằm: “Không thể dùng cảnh giới để