Nhìn thanh kiếm màu đen trước mặt, Diệp Huyên thật sự ngây người.
Thanh kiếm này tự mình bay đến sao?
Không chỉ Diệp Huyên ngây người mà người đàn ông trung niên cách đó không xa cũng sững sờ.
Thanh kiếm này không phải là cho bản thân gã sao?
Sao lại chạy về phía Diệp Huyên rồi?
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn lên tinh không, xác định là không đưa nhầm?
Ngay lúc này, Diệp Huyên ở gần đó đột nhiên cầm lấy thanh kiếm đen đó, thanh kiếm khẽ rung lên, một tiếng kiếm vang vọng trong tinh không.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Diệp Huyên như nghĩ đến gì đó, hắn mở lòng bàn tay, ba thanh kiếm còn lại cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Kiếm của cô gái váy trắng, kiếm của Tiểu Thất, kiếm Thiên Tru, và cả thanh kiếm màu đen trước mặt này!
Bốn kiếm đã có đủ rồi!
Bản thân Diệp Huyên cũng không ngờ được bốn thanh kiếm này lại được gom đủ như thế này!
Ở phía xa, sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên vô cùng nặng nề.
Bốn thanh kiếm này trong tay Diệp Huyên, thật sự là thanh kiếm này còn mạnh hơn thanh kia nữa!
Đánh thế nào?
Người đàn ông trung đã muốn rút lui rồi!
Cảnh giới gã cao hơn Diệp Huyên, nhưng Diệp Huyên trước mặt này căn bản không thể đánh giá theo lẽ thường được, nếu dùng cảnh giới để đánh giá thực lực của Diệp Huyên thì tuyệt đối sẽ chết rất rất thảm.
Ở phía xa, Diệp Huyên nhìn bốn thanh kiếm ở trước mặt, lúc này, hắn muốn hợp nhất bốn thanh kiếm này rồi.
Bốn kiếm hợp làm một, sẽ có chuyện huyền bí xảy ra!
Diệp Huyên nhếch miệng khẽ cười, kiếm ý của hắn lập tức bao phủ cả bốn thanh kiếm. Rất nhanh sau