Diệp Huyên nhíu mày: “Bị bọn họ trừ khử?”
Huyền Hoàng chủ khẽ nói: “Không biết. Với thực lực của tổ tiên ta năm đó, nếu Thần Điện có thể dễ dàng diệt trừ họ như vậy, hẳn là những thần này vô cùng khủng bố”.
Diệp Huyên trầm mặc.
Thần!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn vào sâu bên trong tinh không, rốt cuộc còn có bao nhiêu cường giả trong tinh không mờ mịt này.
Dọc đường đi, hắn phát hiện ra thực lực của mình càng mạnh thì lại càng cảm thấy mình thật nhỏ bé!
Mà hiện giờ, vũ trụ hắn đang ở chỉ là Tứ Duy, trên Tứ Duy còn có Ngũ Duy nữa!
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nhìn về phía Viêm Già: “Viêm Già cô nương, người nói xem còn có Lục Duy Thất Duy gì đó không?”
Lục Duy?
Mọi người trong sân đều nhìn về phía Viêm Già.
Có Lục Duy sao?
Viêm Già trầm giọng nói: “Thứ cho ta nói thẳng, ngay cả đến Tứ Duy các ngươi còn không hiểu, sao phải quan tâm Lục Duy, Thất Duy làm cái gì?”
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Nhất là ngươi, ngươi có thể sống sót ra khỏi Tứ Duy hay không đã là cả một vấn đề, đi quan tâm Lục Duy Thất Duy làm gì?”
Diệp Huyên: “…”
Bỗng nhiên Giản Tự Tại lên tiếng: “Viêm Già nói rất đúng, mọi người, không cần quan tâm về những chuyện ngoài khả năng của mình”.
Nói xong nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Thời gian này ngươi phải cẩn thận một chút. Ta đi tìm hiểu xem rốt cuộc Thần trong truyền thuyết là thứ quái quỷ gì. Nhân tiện cũng