Trước khe núi, cô gái váy trắng cứ đứng như vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên cô gái váy trắng ngẩng đầu, trong mắt nàng ấy hiện lên hai tia kiếm quang.
Thiên Khung giới, trước Thiên Môn.
Choang!
Chiếc gương trong tay Trương thần sư đột nhiên bị hai tia kiếm quang đánh nát, một cánh tay của Trương thần sư cũng bay theo, máu bắn tung tóe.
Chứng kiến cảnh tượng này, cô gái tóc trắng lập tức híp mắt lại, trong ánh mắt nàng ta hiện lên một tia ngưng trọng hiếm thấy.
Cách đó không xa, Trương thần sư nhìn cánh tay phải của mình, ông ta muốn làm mọc lại cánh tay vừa bị chặt đứt nhưng phát hiện căn bản không thể làm được.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Trương thần sư ngẩn người, sau đó trầm mặc.
Vẻ mặt của cô gái tóc trắng có chút khó coi: “Sao có thể, vị trí và thời gian của nàng ấy khác chúng ta, tại sao nàng ấy có thể cảm nhận được chúng ta, hơn nữa còn dùng kiếm làm tổn thương ông!”
Trương thần sư khẽ nói: “Kiếm của nàng ấy đã vượt qua cả thời gian”.
Vượt qua thời gian!
Cô gái tóc trắng co rụt đôi đồng tử lại, nàng ta bất tri bất giác nắm chặt bàn tay phải của mình.
Lúc này, Trương thần sư trầm giọng nói: “Người phụ nữ kia không phải người bình thường, thật ra thực lực còn mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng ta rất nhiều”.
Cô gái tóc trắng đột nhiên nói: “Thần đã giáng Thần phạt!”
Trương thần sư gật đầu: “Chuyện này cũng không còn đường cứu vãn nữa. Chẳng qua là Diệp Huyên cầm bảo vật trong tay, chí bảo kia đối với Thần mà nói, hẳn là thứ không thể không có”.
Cô gái tóc trắng thấp giọng nói: “Đáng tiếc bọn họ vẫn chưa có cách nào đến được đây, nếu không…”
Trương thần sư cau mày: “Bên kia xảy ra chuyện