Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2481-2484


trước sau

Cô gái tóc trắng hỏi: “Nơi nào?”



Người đàn ông một chân yên lặng.



Cô gái tóc trắng trầm giọng nói: “Chắc ngươi cũng hiểu thực lực của Thần Điện, vì hắn đối đầu với Thần Điện, đáng sao?”




Người đàn ông im lặng một lát rồi nói: “Ngươi có từng gặp một cô gái váy trắng chưa?”



Cô gái tóc trắng nhíu mày: “Là nàng ta à!”



Người đàn ông một chân hỏi: “Gặp rồi à?”



Cô gái tóc trắng lắc đầu: “Chưa từng gặp.”



Người đàn ông một chân nhẹ giọng nói: “Ta cảm thấy… nàng ấy còn đáng sợ hơn!”




Dứt lời, ông ta đã biến mất.



Xoẹt!



Một tiếng xé rách đột nhiên vang lên.



Thấy người đàn ông một chân ra tay, nét mặt cô gái tóc trắng lập tức trở nên dữ tợn, một khắc sau, nàng ta biến thành một tia lôi quang biến mất ngay tay chỗ.



Ầm!



Những âm thanh không ngừng vang khắp xung quanh.



Mà bên kia, Giản Tự Tại và người đàn ông kim quang lại không ra tay.



Giản Tự Tại nhìn vào trong đại điện, nàng ta thấy sáu pho tượng kia.



Rõ ràng sáu pho tượng này là Thần mà Thần Điện thờ cúng.



Sáu vị Tthần?



Giản Tự Tại không sợ Thần, ngược lại, nàng ta còn muốn nhìn thấy Thần trong truyền thuyết hơn.



Ở vũ trụ Tứ Duy này, cái gọi là Thần thật sự quá thần bí!



Đương nhiên trong lòng nàng ta, chỉ có cô gái váy trắng mới có tư cách xưng là Thần.



Người phụ nữ có thực lực không biết mạnh đến mức nào…



Người đàn ông kim quang vẫn luôn chú ý đến Diệp Huyên, lúc này Diệp Huyên đã hồi phục được hai ba phần rồi.



Người đàn ông kim quang vẫn mang nét mặt nặng nề.



Hình ảnh Diệp Huyên giết chết Thần sứ khi nãy vẫn còn hiện rõ trong đầu hắn!



Đó là Thần sứ, mà Diệp Huyên lại có thể giết chết ông ta trong nháy mắt!



Nói cách khác, Diệp Huyên cũng có thể giết chết hắn ta trong nháy mắt.



Người đàn ông kim quang thôi suy nghĩ, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên chân trời, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ, còn bao lâu mới đến?



Giản Tự Tại nhìn người đàn ông kim quang, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên.



Lúc này, giọng nói của Giản Tự Tại vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Có lẽ Thần kia sắp đến rồi”.



Thần!
Diệp Huyên mở mắt ra, hắn nhìn về phía xa, bây giờ Bắc Cảnh và Thần Điện đã hình thành cục diện bế tắc, bên phía Bắc Cảnh có chút ưu thế, nhưng nếu có cao thủ của Thần Điện chạy đến, có thể nói là Thần kia đến!



Khi đó, tình thế sẽ lập tức bị đảo ngược!



Thần Điện trì hoãn được, nhưng hắn thì không!



Sau một hồi yên lặng, Diệp Huyên đột nhiên đứng lên, hắn nhìn về phía người đàn ông kim quang, thấy Diệp Huyên nhìn tới, hắn ta lập tức đề phòng!



Bây giờ hắn ta không dám khinh thường Diệp Huyên nữa!



Diệp Huyên nhìn người đàn ông kim quang, vẻ mặt hắn dần trở nên dữ tợn, sau đó, một ngọn tháp hư ảo đột nhiên xuất hiện ở giữa chân mày hắn!



Tháp Giới Ngục!




Thấy ngọn tháp này, sắc mặt người đàn ông kim quang kia lập tức thay đổi, hắn lùi về sau cả trăm trượng!



Diệp Huyên nhìn chằm chằm người đàn ông kim quang, tháp Giới Ngục ở giữa chân mày hắn bắt đầu rung động kịch liệt, chẳng mấy chốc, tháp Giới Ngục bay thẳng lên không trung, một áp lực mạnh mẽ bao phủ khắp xung quanh.



Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía tháp Giới Ngục.



Tháp Giới Ngục!



Bảo vật siêu cấp của Ngũ Duy!



Người đàn ông kim quang nhìn Diệp Huyên, hắn ta chậm rãi siết chặt tay phải, một lực lượng mạnh mẽ tập trung trong lòng bàn tay hắn ta.



Diệp Huyên khép hờ hai mắt, người hắn đang không ngừng run rẩy, trông giống như đang chuẩn bị ra đại chiêu vậy!



Phía xa, sắc mặt người đàn ông kim quang cực kỳ u ám, hắn ta siết chặt hai tay, quanh người không ngừng có kim quang lóe lên, lúc này, thần kinh của hắn ta đang căng chặt như dây cung, thậm chí có thể nói là hơi căng thẳng!



Khi nãy Diệp Huyên giết chết Thần sứ kia trong nháy mắt đã để lại bóng ma tâm lý cho hắn ta!



Lúc này, Diệp Huyên ở cách đó không xa đột nhiên mở mắt ra, vào khoảnh khắc Diệp Huyên mở mắt, sắc mặt người đàn ông kim quang lập tức thay đổi, giơ hai tay vỗ xuống dưới một cái, vô số kim quang bắn ra từ trong người hắn ta, sau đó hình thành một vòng bảo vệ bằng kim quang thật dày quanh người hắn ta.



Nhưng hắn ta lại ngây người.



Vì hắn ta phát hiện, không có chút động tĩnh gì cả!



Người đàn ông kim quang sửng sốt, một khắc sau, hắn ta đột nhiên nhìn về phía cô gái tóc trắng đang đứng ở cách đó không xa, lúc này, trên đầu cô gái tóc trắng có một chữ “Tù” đỏ như máu.



Lúc này, tất cả mọi người chợt hiểu thì ra mục tiêu thật sự của Diệp Huyên không phải người đàn ông kim quang, mà là cô gái tóc trắng.



Cô gái tóc trắng kia cũng hơi sững sờ, nàng ta không ngờ Diệp Huyên lại ra tay với mình!



Cô gái tóc trắng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng ta lập tức muốn ra tay, mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên hét lên: “Thu!”



Hắn vừa dứt lời, tháp Giới Ngục không ngừng rung động, một tia sáng đỏ bao phủ lên người cô gái tóc trắng, nàng ta còn chưa kịp phản ứng đã bị bắt vào trong tháp Giới Ngục.



Ầm.



Không gian xung quanh rung lên một cái, tháp Giới Ngục biến thành một tia sáng đen bay vào giữa chân mày Diệp Huyên.



Xung quanh lại yên tĩnh trở lại.


Biến mất rồi? Đầu óc của mấy cao thủ trong Thần Điện trở nên trống rỗng.



Cách đó không xa, sắc mặt Diệp Huyên tái nhợt, hắn nhìn người đàn ông kim quang, người đàn ông tỏ vẻ kiêng dè.



Diệp Huyên đang muốn lên tiếng, lúc này, người đàn ông kim quang chợt ngẩng đầu nhìn lên, một khắc sau, hắn ta nhếch môi: “Kết thúc rồi!”



Mọi người ngẩng đầu nhìn lên.



Thần đến rồi?



Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn lên trên.



Tầng mây phía trên đột nhiên tập trung lại, sau đó, một áp lực vô hình đè xuống, áp lực qua đi, không gian trở nên vặn vẹo.



Thần uy!




Áp lực

này đè xuống như muốn hủy diệt chúng sinh, cực kỳ đáng sợ.



Bên dưới, lúc cảm nhận áp lực này, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.



Lúc này, sắc mặt của Giản Tự Tại và A Tội cũng cực kỳ nặng nề!



Thần!



Tất cả mọi người đều nhìn lên không trung, Thần trong truyền thuyết sắp xuất hiện rồi sao?



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt bình tĩnh.



Thần?



Thật ra hắn cũng tò mò rốt cuộc Thần là tồn tại gì.



Đến nay, Thần chỉ là một nhân vật trong truyền thuyết, mà bây giờ, hắn lại có thể gặp được.



Còn về kết quả sau đó, hắn không nghĩ nhiều như vậy.



Vì hắn đã cố gắng hết sức rồi!



Rất nhiều chuyện, không nhất định sẽ có một kết quả hoàn mỹ, nhưng chỉ cần cố hết sức, không thẹn với lòng, không có lỗi với bản thân là đủ rồi!



Đương nhiên hắn cũng đã đưa ra dự tính xấu nhất rồi.



Ta chết, các ngươi cũng đừng hòng sống tốt!



Lúc này, Giản Tự Tại ở cách đó không xa đột nhiên nói: “Vẫn chưa đến!”



Vẫn chưa đến?



Mọi người sửng sốt.



Chẳng mấy chốc, sắc mặt của cao thủ Bắc Cảnh trở nên cực kỳ khó coi. Vẫn chưa tới mà uy áp đã mạnh đến thế, nếu đến rồi…



Lúc này, Diệp Huyên chợt cất lời: “Những người còn lại của Bắc Cảnh rời đi hết đi!”



Bây giờ Thần Điện đã không thể ngăn cản những cao thủ Bắc Cảnh nữa, vì bây giờ Thần Điện đã chẳng còn bao nhiêu cao thủ.



Những cao thủ Bắc Cảnh ở đây đều không hề vô dụng, nhưng bọn họ hoàn toàn không đủ khả năng chống lại người đàn ông kim quang và Thần đang sắp xuất hiện của Thần Điện.



Lúc này, Tộc trưởng Hiên Viên tộc đột nhiên cười khổ: “Diệp tiểu hữu, chúng ta rời khỏi làm gì? Nếu mọi người thua, mấy người chúng ta sẽ có kết quả tốt sao?”


Tộc trưởng Vu tộc cũng gật đầu: “Hôm nay chúng ta đứng trên cùng một thuyền, cậu chết, chúng ta cũng sẽ chết, cho nên dù có chuyện gì, mọi người cũng phải cùng nhau đối mặt!” Cùng nhau đối mặt!



Lúc này, bọn họ cũng không muốn vứt bỏ Diệp Huyên một mình, vì chuyện này hoàn toàn không có khả năng!



Tầm quan trọng của bọn họ trong lòng Thần Điện quá thấp!



Diệp Huyên im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói: “Nếu đã thế thì chúng ta cùng nhau xem vị Thần trong truyền thuyết này mạnh đến mức nào đi!”



Mọi người gật đầu, lúc này, bọn họ cũng đã nghĩ thoáng hơn, vì cuối cùng cũng sẽ phải đối mặt.



Diệp Huyên nhìn về phía A Tội ở cách đó không xa: “Tiền bối là?”



Hắn vẫn khá tò mò với người tên A Tội này!



A Tội đột nhiên xuất hiện này chẳng những có thực lực mạnh mẽ mà còn giúp hắn nữa!




A Tội nhìn Diệp Huyên: “A Tội!”



Diệp Huyên hỏi: “Vì sao tiền bối lại giúp ta?”



Đây là điều khiến hắn tò mò nhất!



A Tội im lặng một lát rồi nói: “Muốn dẫn cậu đi cứu một người”.



Diệp Huyên hỏi: “Ai?”



A Tội đáp: “Xin lỗi, không thể tiết lộ lai lịch của người đó”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, thực lực của ông mạnh như vậy mà còn không cứu được, ta…”



A Tội ngắt lời hắn: “Cậu có thể”.



Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”



A Tội hơi do dự, sau đó nói: “Cô gái váy trắng kia bảo ta đến tìm cậu, chỉ cậu mới có thể lấy ra kiếm khí của nàng”.



Cô gái váy trắng!



Diệp Huyên ngạc nhiên, sau đó vội hỏi: “Tiền bối gặp nàng rồi sao?”



A Tội gật đầu.



Diệp Huyên lại hỏi: “Tiền bối ra tay với nàng sao?”



A Tội vội vàng lắc đầu: “Chưa từng ra tay… Đánh… Đánh không lại…”



Diệp Huyên: “…”



Lúc này, người đàn ông kim quang cách đó không xa đột nhiên nói: “Các hạ hơi khiêm tốn rồi!”



A Tội nhìn về phía người đàn ông kim quang, người đàn ông kim quang hờ hững nói: “Một cao thủ của Thần Điện ta từng giao thủ với nàng ta”.



A Tội gật đầu: “Ta cũng có mặt.”



Người đàn ông kim quang nói: “Cao thủ Thần Điện kia truyền âm bảo chúng ta đừng sơ ý, nói cách khác là nàng ta rất mạnh, nhưng chắc chắn không mạnh đến mức khiến các hạ phải sợ”.



A Tội ngây người, sau đó hỏi: “Kẻ đó truyền âm nói thế với các ngươi ư?”



Người đàn ông kim quang gật đầu.



A Tội nhíu mày: “Kẻ đó có thù oán với Thần Điện của ngươi à?”



Người đàn ông kim quang híp mắt lại: “Có ý gì?”



A Tội trầm giọng nói: “Nếu không phải có thù oán với Thần Điện của ngươi, vậy vì sao lại hại các ngươi như thế? Không đúng lắm…”


Đừng sơ ý?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện