Lâm Hải gật đầu: “Thật ra Vị Tri Cảnh ở đại thế giới Huyền Hoàng cũng không phải Vị Tri Cảnh chân chính, chỉ khi những vị Thần đó ban cho linh khí đặc biệt mới có thể giúp họ đạt tới Vị Tri Cảnh chân chính! Còn nếu đối phương không đồng ý tín ngưỡng họ...”
Diệp Huyên hỏi: “Sẽ thế nào?”
Lâm Hải trầm giọng: “Sẽ chết!”
Diệp Huyên nhìn lướt qua năm pho tượng, đúng như Thanh Nhi đã nói, những vị Thần này đang nuôi lợn.
Thần?
Đây chính là bộ mặt thật của họ!
Diệp Huyên khẽ lắc đầu, hắn đang định đi thì một pho tượng trước mặt hắn đột nhiên mở mắt...
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Chứng kiến một màn này, sắc mặt Lâm Hải thay đổi kịch liệt, lùi lại vài bước theo bản năng.
Người đàn ông một chân và Giản Tự Tại cũng bày ra vẻ nghiêm trọng.
Tuy đã có một tên Thần chết dưới tay con người trước đó, nhưng không đồng nghĩa với việc các Thần còn lại đều yếu.
Nói đúng hơn, họ chỉ yếu thế khi đứng trước cô gái kia; còn trước mặt người khác, họ vẫn là Thần!
Diệp Huyên xoay người, thấy tên Thần kia đang nhìn hắn, bèn cười hỏi: “Sao?"
Ánh mắt đối phương xoáy vào hắn: “Nhớ cho kỹ, ta là Hoang Thần!"
Nói xong, pho tượng chợt trở nên mờ ảo rồi tan thành hư vô.
Hoang Thần ư?
Diệp Huyên im lặng một hồi rồi đưa mọi người rời đi.
...
Bắc Cảnh.
Vào lúc này, gần như toàn bộ cường giả của đại thế giới