Nếu không muốn bị cuốn vào vòng xoáy thì chỉ có thể giành được sức mạnh tột đỉnh, khiến kẻ địch không dám chĩa mũi dùi vào.
Đường vẫn còn rất dài!
...
Diệp Huyên đi lên một đỉnh núi cao, dừng chân lại ở nơi có thể nhìn thấy một nửa tòa Thiên Giang Thành.
Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một người con gái duy nhất.
Thanh Nhi.
Nàng ấy một mực chiếm cứ tâm trí của hắn, mãi không rời đi.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
"Đại ca ơi!"
Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên từ sau lưng.
Diệp Huyên quay lại, thấy một cô bé đang hớn hở lao đến.
Còn có thể là ai khác ngoài Diệp Liên?
Diệp Huyên mỉm cười, vươn tay ra. Diệp Liên chạy đến kéo lấy tay hắn: “Huynh đang nghĩ gì đó?"
Hắn cười: “Nghĩ về một vị tỷ tỷ”.
Cô bé tròn xoe mắt: “Là vị tỷ tỷ chỉ vung kiếm là đã giết chết vị Thần gì gì kia sao?"
Thấy ca ca gật đầu, Diệp Liên khẽ nói: “Đại ca, tỷ ấy lợi hại quá chừng luôn”.
Diệp Huyên không khỏi bật cười: “Nếu Liên Nhi cố gắng tu luyện thì sau này chắc chắn sẽ cũng lợi hại như vậy”.
Cô bé nghiêm túc đáp: “Muội sẽ nỗ lực hết mình!"
Diệp Huyên dịu dàng xoa đầu muội muội: “Huynh muội chúng ta cùng nhau nỗ lực nhé”.
Diệp Liên hớn hở