Để tỏ lễ độ, hắn cũng không dùng thần thức để thăm dò.
Diệp Huyên lên tiếng: “Tiền bối nói vậy là có ý gì?"
Cô gái cười: “Ngươi không biết ư?"
"Ta nên biết gì?"
Cái nhíu mày của hắn khiến nàng im lặng trong chốc lát: “Không gì cả. Nếu ngươi không biết thì ta cũng sẽ không nói, ngày sau ngươi sẽ hiểu”.
Diệp Huyên: “...”
Cô gái mỉm cười: “Nếu đã là con của người xưa thì không thể để ngươi ra về tay không được. A Thụ, đưa hắn đến tâm suối”.
Vẻ ngạc nhiên xâm chiếm gương mặt trên cây, nhưng nó không hề nghĩ ngợi mà lập tức gật đầu: “Vâng!"
Đoạn nó quay sang Diệp Huyên: “Mời các hạ theo ta”.
Diệp Huyên nhìn cô gái một cái trước khi cất bước theo nó, để lại nàng ta bỗng bật cười: “Thú vị đấy...”
...
Sau khi đi theo gương mặt trên cây đến trước một đầm nước nhỏ, Diệp Huyên ngây ra như phỗng khi nhận ra thứ bên trong là gì.
Suối nguồn sinh mệnh!
Đầy ắp cả một đầm nước!
Bảo hắn không ao ước là giả dối!
Gương mặt bỗng lên tiếng: “Đi xuống đi”.
"Xuống ư?"
Hắn ngờ nghệch lặp lại, đoạn phấn khởi reo lên: “Cho ta uống hết hả?"
Khóe mắt cây thần giật một cái: “Để ngươi xuống đó trui rèn thể xác, không phải để uống!"
Thì ra là hiểu lầm.
Diệp Huyên cười trừ: “Nước này cũng có thể tẩy rửa thân xác sao?"
Gương mặt trên cây gật đầu: “Xuống đi”.