“Người đứng đắn?”
Cô gái áo tím khẽ nhếch môi: “Ta chỉ nói ở đó có rất nhiều người đẹp chứ chưa yêu cầu ngươi đi làm gì cả, ngươi nghĩ gì thế?”
Diệp Huyên: “...”
Cô gái áo tím lắc đầu: “Đi thôi!”
Nói xong, nàng quay lưng bước đi.
Diệp Huyên lên tiếng: “Tiền bối, ta muốn nói lời tạm biệt với bằng hữu của ta!”
Giọng cô gái áo tím vọng lại từ phía xa: “Càng nhanh càng tốt!”
Diệp Huyên gật đầu.
Diệp Huyên đến tìm gương mặt gỗ kia: “Tiền bối, đa tạ”.
Nếu gương mặt gỗ khăng khăng đòi hắn trả suối nguồn sinh mệnh, hắn vẫn sẽ trả.
Làm người có thể vô sỉ, có thể không cần thể diện nhưng nhất định phải có giới hạn.
Gương mặt gỗ khẽ gật đầu: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Cũng không phải chuyện nhỏ, tóm lại Diệp Huyên ta sẽ nhớ kỹ ân tình này”.
Gương mặt gỗ nhìn Diệp Huyên, khẽ gật đầu: “Tiểu hữu bảo trọng!”
Diệp Huyên ôm quyền: “Sau này gặp lại!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Huyên, gương mặt gỗ im lặng một lát rồi lắc đầu, quay lưng bỏ đi.
Như cô gái áo tím đã nói, cứ coi như kết thiện duyên, còn tương lai ra sao thì chỉ có trời mới biết!
...
Sau khi tạm biệt cây thần sinh mệnh, Diệp Huyên đến tìm A Tội và Quan Quân.
Thấy Diệp Huyên bình an vô sự, cả hai người đều