Đằng sau vị kiếm tu áo xanh là một toà cổ điện lơ lửng giữa tinh không, phía trên thỉnh thoảng có phi kiếm bay ngang qua.
Diệp Huyên nhìn cô gái áo tím: “Kiếm Tông?”
Nàng gật đầu: “Kiếm Tông!”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Tiền bối, tại sao vũ trụ này lại có nhiều Kiếm Tông, hơn nữa tổ sư của họ đều là người đàn ông áo xanh này thế?”
Cô gái áo tím cười đáp: “Bởi vì người này là Tông chủ của những người sáng lập nên những Kiếm Tông này. Do đó sau khi những Tông chủ này sáng lập Kiếm Tông, họ chỉ tôn một người làm tổ sư, đó chính là hắn”.
Diệp Huyên hỏi: “Bây giờ người ấy đang ở đâu?”
Cô gái áo tím nhún vai: “Không biết!”
Diệp Huyên: “...”
Cô gái áo tím bảo: “Đi thôi!”
Dứt lời, hai người bước tới trước pho tượng của người đàn ông áo xanh.
Cô gái áo tím nhìn pho tượng, sau đó dời mắt về phía con vật màu trắng trên vai pho tượng.
Vừa nhìn thấy nó, cô gái áo tím mỉm cười: “Ta rất nhớ đứa nhỏ này!”
Nói xong, nàng ta bước về phía toà cổ điện ở nơi xa.
Diệp Huyên nhìn tiểu tử màu trắng kia, hắn cũng biết nó, hình như nó rất quen với Tiểu Linh Nhi...
Còn một điều nữa, đó là nó thích ăn kẹo hồ lô!
Kẹo hồ lô!
Diệp Huyên lắc đầu cười, sau đó đi qua.
Một lát sau, Diệp Huyên và cô gái áo tím đi tới trước cổ điện, Kiếm Tông trống rỗng không một bóng người, trông vô cùng vắng vẻ.
Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: