Ông lão khẽ gật đầu: “Nếu là đời sau của ông ấy, tất nhiên chúng ta phải dốc hết toàn lực giúp đỡ”.
Cô gái áo tím gật đầu, sau đó nhìn sang Diệp Huyên: “Nghiêm túc học hỏi”.
Diệp Huyên thi lễ: “Đã hiểu!”
Cô gái áo tím không nói thêm gì nữa, quay lưng rời đi.
Diệp Huyên nhìn sáu người, kính cẩn thi lễ: “Làm phiền các vị tiền bối”.
Ông lão đứng trước mặt Diệp Huyên nhìn hắn: “Kiếm đạo là gì?”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó trả lời: “Không biết!”
Mọi người: “...”
Diệp Huyên cũng hơi xấu hổ.
Thật ra hắn cũng không hiểu kiếm đạo là gì, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này!
Kiếm đạo?
Trong suy nghĩ của hắn, kiếm có thể giết địch, kiếm có thể bảo vệ người thân, chỉ thế thôi.
Còn những thứ khác, hắn thực sự không nghĩ nhiều!
Lúc này, một cô gái bên cạnh ông lão chợt lên tiếng: “Không biết chưa chắc đã là chuyện xấu”.
Ông lão gật đầu: “Chính xác!”
Sau đó ông ta nhìn Diệp Huyên: “Cậu ngồi xếp bằng xuống, tĩnh khí ngưng thần, chúng ta giao lưu tinh thần với cậu”.
Sau khi khoanh chân ngồi xuống, trong đầu Diệp Huyên xuất hiện hình ảnh của sáu người.
Ông lão nói: “Phương hướng chung của cậu cũng không sai, nhưng chi tiết có hơi khác, ta sẽ nói về cảnh giới kiếm đạo với cậu. Về cơ bản, cảnh giới kiếm đạo được chia thành sáu cấp độ: Giản, Hư, Chân, Minh, Phá, Phàm. Sáu cảnh giới này đại diện cho trình độ kiếm đạo của một người, trình độ của cậu hiện giờ đang ở cảnh giới ‘Hư’”.
Diệp Huyên kinh ngạc: “Thấp vậy sao?”
Ông lão cười: “Nói đúng hơn là cậu vẫn chưa đạt tới ‘Hư’”.
Diệp Huyên im lặng.
Ông lão tiếp tục nói: “Ta sẽ nói kĩ hơn về sáu