Vẻ mặt Chương Thanh u ám, không biết đang suy nghĩ gì.
Diệp Huyên bảo: “Chương Thanh cô nương, chúng ta chia nhau ra trốn”.
Chương Thanh nhìn Diệp Huyên, hắn chạy sang phía bên trái, bầy yêu thú cũng đuổi theo hướng bên trái, không để ý tới Chương Thanh!
Hiển nhiên mục tiêu của chúng là Diệp Huyên!
Nhìn bầy yêu thú đuổi theo Diệp Huyên, Chương Thanh cau mày: “Tên này đã làm gì...”
...
Ở phía xa, Diệp Huyên chạy như điên, bầy yêu thú kia cũng đuổi sát theo sau!
Một lát sau, Diệp Huyên đến một đồng bằng, bầy yêu thú sau lưng cũng ngày càng gần hắn.
Cứ chạy kiểu này sẽ xong đời!
Diệp Huyên sầm mặt lại.
Bởi vì thể lực của hắn hiện tại không tốt bằng bầy yêu thú này!
Tất cả năng lực đều đã bị phong ấn!
Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên chợt dừng bước, hắn cắn ngón tay của mình, một giọt máu chảy xuống từ đầu ngón tay!
Diệp Huyên xoè tay ra, giọt máu kia rơi vào trong lòng bàn tay, sau đó hắn nhìn về phía bầy yêu thú, lúc này chúng dừng lại!
Tất cả yêu thú đều dừng lại!
Tất cả chúng đều đang nhìn giọt máu trong lòng bàn tay của Diệp Huyên!
Hơi thở mạnh mẽ!
Chúng ngửi thấy mùi của hơi thở mạnh mẽ từ giọt máu đó!
Thấy bầy yêu thú dừng lại, Diệp Huyên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sở dĩ hắn lấy máu của mình ra không phải vì muốn dựa vào Huyết Mạch Chi Lực, mà là muốn dựa vào hơi thở của Thiên