Diệp Huyên nhìn gã: “Ta giết ngươi cũng sẽ lấy được!”
Chương Thanh ở bên cạnh chợt lên tiếng: “Ngươi giết gã là xong hết đấy! Vì đa số mọi người đều cất tài nguyên ở...”
Lúc này Diệp Huyên cầm kiếm chém một nhát.
Roẹt!
Đầu người đàn ông cầm trường đao văng ra ngoài.
Giọng Chương Thanh im bặt.
Diệp Huyên nhìn Chương Thanh: “Mặc dù tài nguyên tốt, nhưng ta không muốn để lại bất cứ tai hoạ nào”.
Phong cách làm người của hắn là hắn sẽ không tuỳ ý đắc tội người khác, nhưng nếu ai làm địch với hắn, hắn nhất định sẽ chém tận giết tuyệt, không để lại bất kỳ tai hoạ nào!
Hơn nữa, người đàn ông cầm trường đao này tiến được lùi được, loại người này đáng sợ nhất. Nếu tha cho đối phương một mạng, không chừng lúc nào đó trong tương lai gã sẽ cho hắn một đòn trí mạng!
Chương Thanh nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.
Diệp Huyên lục soát người gã, nhưng ngoại trừ thanh đao, hắn không tìm được gì cả.
Lúc này Chương Thanh lên tiếng: “Ở bên ngoài, thanh đao đó là đồ bỏ đi, nhưng ở đây nó có thể là một món thần binh, ngươi hiểu ý của ta không?”
Nghe Chương Thanh nói vậy, Diệp Huyên lập tức hiểu ra.
Nơi đây không phải bên ngoài, như Chương Thanh nói, nếu ở bên ngoài thanh đao này là miếng sắt vụn, nhưng ở đây, nơi mà mọi người đều bị phong ấn tu vi, thanh đao này chính là một món thần binh lợi khí!
Diệp Huyên