Cho thật à?
Ngược lại Diệp Huyên có hơi sững sờ.
Hắn vốn dĩ là muốn chém tận giết tuyệt.
Đừng nói hắn độc ác, ở nơi này, không tàn nhẫn với kẻ thù chính là tự tàn nhẫn với chính mình.
Sau khi lão già đưa cho Diệp Huyên năm mươi viên dị tinh xong bèn xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất ở phía xa.
Diệp Huyên nhìn năm mươi viên dị tinh trong tay, một lát sau hắn tìm Chương Thanh và đưa cho nàng ta mười viên.
Thế nhưng Chương Thanh không nhận: “Cái này là của ngươi!”
Diệp Huyên cười nói: “Nhận đi, sau này còn có nhiều việc phải làm phiền cô”.
Chương Thanh lắc đầu: “Có điều gì không hiểu có thể hỏi ta, còn cái này thì không cần đâu, nếu ngươi còn đưa nữa vậy thì ta xin cáo từ!”
Nghe vậy, Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi cất dị tinh đi, cười nói: “Chương cô nương, đổi chỗ khác nói chuyện đi”.
Chương Thanh gật đầu.
Hai người lập tức rời đi.
...
Sau khi lão già đã đại chiến cùng Diệp Huyên trước đó rời đi, ông ta trực tiếp quay về thành. Cuối cùng ông ta đi đến trước một gian đại điện.
Ông ta đang định đi vào thì có một gã áo đen chắn trước mặt ông ta: “Thành chủ đang tiếp khách”.
Lão già cúi người thi lễ: “Xin hãy thông báo cho thành chủ, thuộc hạ có việc cầu kiến”.
Gã áo đen không trả lời.
Lão già hơi do dự, sau đó nói: “Vậy thuộc hạ chờ một lát”.
Nói xong, ông ta lui sang một bên.
Ban đầu ông ta muốn là bắt đầu nhắm vào Diệp Huyên. Nhưng cuối cùng