Chương Thanh thoáng nhìn Diệp Huyên: “Ta đi cùng ngươi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Hai người cùng nhau đi về phía lôi đài.
Trên đường, đột nhiên Diệp Huyên nói: “Chương Thanh cô nương, nơi này có thể có kiếm tu không?”
Chương Thanh gật đầu: ‘Có, nhưng rất ít, có thể chỉ có hai ba cái”.
Hai ba cái!
Diệp Huyên gật đầu, hắn hiện tại thực sự muốn giao đấu với kiếm tu.
Ở đại thế giới Huyền Hoàng, mỗi lần giao thủ với Tiểu Thất hắn đều thu hoạch được rất nhiều. Còn hiện tại hắn muốn mở mang kiến thức với kiếm tu khác.
Phong cách của mỗi kiếm tu là không giống nhau.
Chẳng mấy chốc, hai người lại đến lôi đài, lúc này, lão già rời đi trước đó đã quay trở lại.
Nhìn thấy Diệp Huyên, khóe mắt lão già giật giật, lại là người này.
Ông ta hiển nhiên không dám có chút tâm tư không đứng đắn nào, ông ta không biết lai lịch của Diệp Huyên là gì, thân phận gì. Ông ta chỉ biết là Mộ Tiểu Thương đã ra lệnh rồi.
Diệp Huyền đi lên phía trên lôi đài, hắn liếc nhìn lão già: “Muốn trả thù ta sao?”
Khóe mắt lão già giật giật, ông ta nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Muốn thách đấu thì thách đấu đi, nếu không thì đi xuống”.
Diệp Huyên nhún vai, vung tay phải lên, mười viên dị tinh rơi trước mặt lão già. Một khe hở màu xanh lam đột nhiên biến mất ở phía chân trời xa xôi. Một lúc sau, trên mặt đất bên phải lão già, một khe