Nghe vậy, Mộ Tiểu Thương híp hai mắt: “Không thể, tuyệt đối không thể!”
A Liên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu nhỏ, cười nói: “Không có khả năng? Tiểu Thương, cô đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu không cô sẽ phải hối hận đấy”.
Mộ Tiểu Thương thấp giọng nói: “Rốt cuộc nàng ấy là ai?”
A Liên khẽ đáp: “Một nữ nhân còn đáng sợ hơn cả thần và ma quỷ. Cô hẳn là nên cảm tạ Diệp Huyên, nếu không có hắn, sợ là thế giới này biến mất luôn rồi. Bởi vì người có thể khiến cho nữ nhân này tồn tại một chút thiện ý đối với thế giới này, chính là hắn!”
Thực ra, nàng ta hiểu rất rõ rằng ai chưa từng tiếp xúc qua với cô gái váy trắng sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết nàng ấy đáng sợ mức nào”.
Nữ nhân này tràn ngập ác ý đối với thế giới, có thể nói, nàng ấy chỉ quan tâm đến một người, đó chính là Diệp Huyên!
Nếu như Diệp Huyên chết…
A Liên lắc đầu: “Tai họa nhỏ này…”
Trước mặt A Liên, Mô Tiểu Thương trầm mặc một lát rồi nói: “Ta sẽ buông tha!”
A Liên nhìn về phía Mộ Tiểu Thương, người sau khẽ nói: “Bởi vì A Liên cô sẽ không gạt ta. Lần đầu tiên ta thấy sự sợ hãi trong mắt cô!”
Sợ hãi!
Ban nãy khi A Liên nhắc tới cô gái váy trắng, ngoại trừ vẻ kiêng kị hiện thật sâu hiện lên trong ánh mắt A Liên, còn có sợ hãi!
Người có thể khiến cho A Liên sợ hãi…
Nàng ta sẽ hoàn toàn từ bỏ.
Theo như lời A Liên nói, nếu như nàng ta chiếm được, vậy cái giá phải trả chắc chắn nàng ta và Tàng Phong Thành không thể gánh vác nổi.
A Liên liếc nhìn Mộ Tiểu Thương: “Có đôi lúc lòng tham và dã tâm không phải chuyện xấu, nhưng thường thì chúng sẽ hại cô. Các cô đừng đi làm kẻ địch của tên tiểu gia hỏa kia, kẻ thù của hắn là người khác… là