Hắn đã từng gặp được yêu thú ở đây, phải nói chúng mạnh mẽ vô cùng, nhưng loại yêu thú mà Lý Dịch Đao đưa hắn đến tìm tuyệt đối không chỉ có thế.
Phải chiến đấu!
Diệp Huyên hít vào một hơi thật sâu. Sở dĩ thực lực của hắn có thể đột ngột tăng vọt trong khoảng thời gian vừa qua, chính là nhờ vào chiến đấu.
Hắn nhìn dãy núi liên miên trước mắt, cảm thấy thời gian không còn nhiều lắm.
Hắn đã rời đi quá lâu rồi, Thần Điện tuyệt đối sẽ không bỏ qua, mà hắn lại không biết lần kế tiếp chúng tấn công là khi nào.
Phải trở lại càng sớm càng tốt!
Nhưng trước mắt hắn đang là cơ hội ngàn năm một thuở, vì vậy hắn quyết định ở lại rèn luyện thêm một chút.
Thử tưởng tượng mà xem, lấy thực lực của hắn lúc này, cầm kiếm Thiên Tru trong tay...
Bỗng nhiên, Lý Dịch Đao lên tiếng: “Đi thôi, ta chọn một con cho ngươi”.
Rồi nàng ấy cất bước đi sâu vào lòng núi, Diệp Huyên theo sau.
Không lâu sau đó, Lý Dịch Đao đưa hắn đến trước một ngọn núi hùng vĩ, nơi có một con yêu thú trông như hổ, trên lưng mọc một đôi cánh, toàn thân phủ kín vảy đen tuyền đang nằm im.
Thấy hai người đi đến, con yêu thú nhấc mắt lên nhìn Lý Dịch Đao: “Tiếp tục sao?"
Nàng ấy lại đáp: “Ta đổi đối thủ cho ngươi”.
Tầm mắt yêu thú chuyển sang Diệp Huyên: “Hắn à?"
"Đúng vậy”.
"Kiếm tu?", yêu thú hỏi sau một phen quan sát.
Diệp Huyên gật đầu: “Phải!"
"Tới