Chỉ trong chốc lát, Diệp Huyên và Liên Thiển đã biến mất, để lại Viên Tiểu Đao với sắc mặt xấu xí đến cùng cực.
Đánh mất rồi!
Tháp Giới Ngục đã tới tay vậy mà lại bị mất rồi!
Viên Tiểu Đao từ từ nhắm hai mắt lại, một lát sau, chữ 'Nhốt' màu đỏ máu trên đầu ả ta dần mất hẳn.
Mà lúc này, sắc mặt ả ta trắng bệch như tờ giấy.
Viên Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong mắt ả ta không có phẫn nộ, chỉ có sự nghiêm túc.
Diệp Huyên ra hết con át chủ bài này đến khác thật sự là vượt ngoài dự tính của ả ta.
Tức giận?
Viên Tiểu Đao không tức giận, ngược lại, ả ta có chút vui mừng.
Trước khi đến đây, tất cả sự chú ý của Thần Điện đều dồn vào hai cô gái đứng sau Diệp Huyên.
Cô gái váy trắng và cô gái đã chém giết một vị thần tại đại thế giới Huyền Hoàng.
Mà bọn họ đã xem thường Diệp Huyên!
Giờ đây ả ta phát hiện Diệp Huyên thật sự không kém .
Có thể nói, nếu không phải lần này ả ta tự mình đến trước, ngoài mấy vị thần còn lại ra, Thần Điện người nào đến, người đó chết!
Diệp Huyên đã mạnh đến mức Thần Điện chỉ có thần mới có thể đối phó với hắn!
Đây là một chuyện