Phía sau, A Liên nhìn bóng dáng Diệp Huyên rời đi, không nói gì.
Diệp Huyên về đến đại thế giới Huyền Hoàng.
Trong đại điện, Diệp Huyên đang ngồi lặng im, ở trước mặt hắn là Thượng Quan Tiên Nhi và Khương Cửu.
Diệp Huyên hỏi: “Bây giờ đại thế giới Huyền Hoàng có xảy ra vấn đề gì không?”
Thượng Quan Tiên Nhi nói: “Tất cả đều ổn định, chỉ là Đạo Môn... bọn họ vẫn nghĩ đến vùng địa bàn Thần Điện lúc trước.”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Nói với bọn họ, không phải đồ của bọn họ, đừng nghĩ đến nữa. Nếu còn nghĩ đến, cũng đừng trách Diệp Huyên ta trở mặt”.
Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu: “Lát nữa ta sẽ nói lại với bọn họ!”
Diệp Huyên nhìn sang Khương Cửu: “Đám Mặc ngu ngốc thế nào rồi?”
Khương Cửu cười nói: “Thực lực tăng lên rất nhanh, bây giờ mấy người đều đã đạt đến Thần Cảnh.”
Diệp Huyên nhẹ giọng: “Tốt lắm!”
Khương Cửu đi đến bên cạnh Diệp Huyên: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Diệp Huyên cười nói: “Không có gì.”
Khương Cửu trầm giọng nói: “Đừng giấu ta!”
Diệp Huyên cười nói;”Thật sự không có gì, lần này ta trở về chỉ để xử lý một vài chuyện!”
Nói xong, hắn vẫy tay phải, mười bình ngọc dừng ở trước mặt hai cô gái.
Diệp Huyên nói: “Trong những bình ngọc này là nước suối sinh mệnh, thứ này cực kỳ quý báu, hai người các ngươi mỗi người tự giữ lại một lọ, phần còn tặng cho mỗi gia chủ của các thế lực lớn một lọ, ngoài ra cũng có thể tặng cho người của chúng ta, những người ưu tú, có tiềm lực lớn. Tóm lại, các ngươi tự mình phân phát!”
Nói xong, hắn dừng một chút, lại nói: “Vật ấy cực kỳ quý giá, trân trọng nó.”
Nước suối sinh mệnh không phải thứ mà người bình thường có thể có.
Hai cô gái khẽ gật đầu, Thượng Quan Tiên Nhi do dự một chút, sau đó nói: “Thiên phú của ta không tốt, tặng nó cho ta có