Nguyên Trấn sẽ không thể rời đi dễ dàng đến vậy đâu!
Chỉ chốc lát, toàn bộ người trong đại điện đã bỏ đi.
Trước cửa đại điện, Mộ Tiểu Thương nhìn vào trong, lặng thinh rất lâu chẳng nói gì.
Lúc này, một ông lão bên cạnh nàng ta bỗng nói: "Tiểu thư, Diệp Huyên thật sự bằng lòng từ bỏ bảo vật này?"
Mộ Tiểu Thương nhẹ giọng đáp: "Hắn từ bỏ rồi! Bảo vật kia rơi vào tay Nguyên Trấn, cho dù hắn có làm thế nào đi nữa cũng không thể lấy về được".
Ông lão trầm giọng hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Mộ Tiểu Thương cười bảo: "Còn làm gì được nữa? Chúng ta chỉ có thể đứng ngoài xem kịch thôi! Những đại lão đến từ Lưỡng Giới Thiên này không trêu vào được đâu!"
Ông lão khẽ gật đầu: "Diệp Huyên này cũng không phải người tầm thường! Bảo vật cỡ này mà nói bỏ là bỏ!"
Mộ Tiểu Thương khẽ nói: "Ta cứ luôn cảm thấy chuyện không đơn giản đến vậy".
Ông lão khẽ nhíu mày: "Ý tiểu thư là hắn có thể sẽ giở trò?"
Mộ Tiểu Thương nhẹ giọng nói: "Không biết, nhưng chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy! Chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ đi!"
Nói xong, nàng ta lại nhìn vào trong điện, sau đó xoay người rời đi.
...
Bắc Cảnh.
Lúc này những cường giả lúc trước đến Bắc Cảnh cũng đã rời đi hết, nơi đây lại lần nữa trở về yên tĩnh.
Trong một căn phòng, Diệp Huyên ngồi