Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Viên Tiểu Đao chợt giận dữ nói: “Ngươi là lợn à?”
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng có mắng người”.
Viên Tiểu Đao nổi giận: “Diệp Huyên, ngươi không có khí phách thế ư? Ông ta muốn ngươi lập tức đưa cho ông ta luôn? Ngươi là kiếm tu đó! Không phải kiếm tu các ngươi luôn rất cứng rắn sao? Sao ngươi lại nhát gan thế?”
Diệp Huyên đáp: “Ta đánh không lại ông ta!”
Viên Tiểu Đao căm tức nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cũng đâu có đánh thắng ta! Sao ngươi không đưa nó cho ta?”
Diệp Huyên nói: “Ta hỏi ngươi rồi mà! Lúc đấy là ngươi nói không cần còn gì!”
“Ngươi!”
Viên Tiểu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyên, lúc này ả ta đang đứng bên bờ vực giận dữ!
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Viên cô nương, ngươi thật sự không đuổi theo à? Một khi để ông ta khống chế được ngọn tháp, ta dám đảm bảo Thần Điện các ngươi sẽ không phải đối thủ của Kiếm Tôn tiền bối nữa”.
Viên Tiểu Đao lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Trước kia ta còn cảm thấy ngươi có chút khí phách, bây giờ thì thấy ngươi đúng là nhát gan!”
Nói xong, ả ta và người đàn ông lập tức biến mất.
Diệp Huyên nhún vai, xoay người biến mất.
Sau khi quay lại tháp Giới Ngục, Diệp Huyên bắt đầu tìm Kiếm Tôn.
Thỉnh giáo!
Hắn hiểu được rất nhiều từ quyển Kiếm Kinh kia, nhưng trên kiếm đạo, hắn vẫn còn rất nghi ngờ.