Diệp Huyên trầm giọng nói: “Hình như Viên cô nương hiểu lầm gì ta rồi, Diệp Huyên ta là một người vô cùng chính trực, mỗi một câu ta nói đều là thật lòng, Kiếm Tôn tiền bối kia thật sự không còn ở Bắc Cảnh nữa!”
Viên Tiểu Đao nhìn về phía Diệp Huyên: “Vậy ngươi cảm thấy ông ta có thể ở đâu?”
Diệp Huyên cười: “Việc này ta cũng không biết, nhưng ta có một đề nghị nho nhỏ”.
Viên Tiểu Đao ra lệnh: “Nói đi!”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Viên cô nương, ngươi nghĩ thử xem, với thực lực của ta, sau khi có tháp kia cũng chỉ có thể miễn cưỡng so hai chiêu với ngươi, mà bây giờ tháp này đã rơi vào tay Kiếm Tôn tiền bối, ngươi nghĩ lại xem Kiếm Tôn tiền bối là nhân vật nào? Một khi để ông ta thật sự khống chế tháp này, khi đó, có lẽ ông ta sẽ thống nhất vũ trụ Tứ Duy. Còn Thần Điện của ngươi, e rằng suốt đời cũng không có duyên với nó. Cho nên, ta đề nghị bây giờ ngươi nên nhanh chóng đuổi theo, thừa dịp ông ta chưa hoàn toàn khống chế nó trong tay mà cướp lấy nó, nếu không thì ngươi ngoan ngoãn trở về Thần Điện đi!”
Viên Tiểu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười nói: “Viên cô nương, bây giờ ta không có bảo vật của Ngũ Duy nữa, ngươi có nhằm vào ta cũng vô dụng, không phải sao?”
Một lát sau, Viên Tiểu Đao xoay người rời đi.
Hai người nhanh chóng biến mất nơi cuối chân trời.
Lúc này, cuối chân trời vang lên một giọng nói: “Diệp Huyên…”
Giọng nói của Viên Tiểu Đao!
Diệp Huyên nhìn lên chân trời, nhưng Viên Tiểu Đao lại không nói gì nữa.
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó xoay người rời đi.
Kiếm Tôn biến mất.
Tin tức này nhanh chóng lan ra vô số