Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là Viên Tiểu Đao!
Ả ta lại đến rồi!
Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt.
Không thể không nói, ngay lúc này, Diệp Huyên vẫn còn chút tức tối.
Viên Tiểu Đao này cứ đối chọi với mình…
Không ngừng nghỉ!
Viên Tiểu Đao đi tới trước mặt Diệp Huyên, ả ta liếc Diệp Huyên một cái rồi cười nói: “Sao, thấy ta mà không vui à?”
Diệp Huyên hờ hững đáp: “Ta nên vui à?”
Viên Tiểu Đao che miệng cười: “Diệp Huyên, à không phải, giờ phải gọi một tiếng Diệp Vương rồi! Diệp Vương, thế này là ngươi sai đó, nói sao thì chúng ta cũng là bạn tốt mà, ngươi...”
Diệp Huyên đột ngợt vung tay áo: “Viên cô nương, có gì cứ nói thẳng, có khí thì xì đi, ta thật sự không muốn dây dưa với ngươi hoài!”
Viên Tiểu Đao cũng không tức giận mà cười nói: “Diệp Vương, ngươi thành thật khai báo đi! ”
Diệp Huyên nhíu mày: “Khai báo cái gì?”
Viên Tiểu Đao nhìn chằm chằm đối phương: “Kiếm Tôn kia chưa hề rời khỏi Bắc Cảnh, đúng không?”
Diệp Huyên lắc đầu thở dài: “Xem ra Viên cô nương vẫn không tin. Nếu không tin ta, ngươi cứ tới Bắc Cảnh tìm kiếm
Viên Tiểu Đao nhìn chằm chằm hắn mà không nói gì.
Diệp Huyên cười nói: “Viên cô nương, ngươi nghĩ mà xem, với thực lực của Kiếm Tôn tiền bối, nếu ông ấy muốn đi thì ai mà giữ được đây? Vả lại, ông ấy ở lại đây làm gì!”
Viên Tiểu Đao vẫn cười đáp: “Cái này phải hỏi ngươi rồi!”
Diệp Huyên khẽ thở dài: “Được rồi, Viên cô nương, Kiếm Tôn tiền bối ở nơi này, thật đó, ông ấy không chỉ ở đây mà tháp Giới Ngục cũng đã trở lại trong