Mà lúc này, không gian xung quanh Viên Tiểu Đao bỗng chốc trở nên hư ảo.
Sắc mặt Viên Tiểu Đao thay đổi, ả ta không hề do dự, cơ thể chợt loé lên lùi về sau, lập tức phóng lên cả nghìn trượng trong tinh không.
Cô gái váy bố khẽ nâng tay phải, đang định ra tay thì A Liên chợt cười nói: “Bỏ đi”.
Cô gái váy bố nhìn A Liên, A Liên khẽ cười: “Để lại cho tự hắn đối phó đi!”
Cô gái váy bố nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy, không thể bỏ qua như vậy! Vẫn nên giết thì tốt hơn!”
A Liên cười ha ha: “Ngươi cứ mong ước đi!”
Nói rồi nàng ta nhìn sang cô gái váy bố: “Lần này đến tìm các ngươi là muốn để mọi người rèn giũa cho hắn, hắn bây giờ vẫn còn khá yếu”.
Cô gái váy bố nhìn Diệp Huyên, nàng ta quan sát Diệp Huyên, gật đầu: “Yếu!”
Diệp Huyên: “…”
Nhưng hắn cũng không dám phản bác, bởi vì nhìn thấy lúc nãy đối phương ra tay, quả thực hắn khá yếu…
Lúc này, A Liên trầm giọng nói: “Hắn chính là người mà cô gái điên cuồng kia muốn tìm!”
Cô gái điên cuồng!
Nghe vậy, cô gái váy bố lập tức nhíu mày: “Nàng ấy?”
A Liên gật đầu: “Đúng vậy… Chuyện này, có hơi phức tạp”.
Cô gái váy bố nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên do dự chốc lát rồi hỏi: “Cô gái điên cuồng là ai vậy?”
A Liên cười nói: “Chính là cô gái váy trắng!”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ, trong lòng mấy người A Liên thì cô gái váy trắng lại là cô gái điên cuồng?
Hắn chần chừ sau đó nói: “Con người nàng