Nghe thấy âm thanh này, A Liên và cô gái váy bố đều sững người, hai cô gái quay người nhìn về phía xa, nơi đó có một cô gái đang đi đến.
Diệp Huyên cũng nhìn về vị trí kia, lúc này, đột nhiên A Liên nói: “Ngươi đi đi!”
Diệp Huyên nhìn A Liên: “Tiền bối?”
A Liên cười nói: “Đi đi!”
Diệp Huyên do dự chốc lát sau đó gật đầu: “Tiền bối, cáo từ!”
Nói xong, hắn khẽ thi lễ với hai cô gái, sau đó quay người ngự kiếm biến mất nơi chân trời tinh không xa xôi.
Lúc này, một cô gái đi đến trước mặt A Liên và cô gái váy trắng.
Cô gái cười nói: “Là hắn?”
A Liên gật đầu, nàng ta nhìn cô gái trước mặt mới đến: “Sao ngươi lại ở đây?”
Cô gái khẽ nhếch miệng: “Đến đón ngươi!”
Đón mình!
A Liên khẽ cúi đầu.
Cô gái khẽ cười nói: “Đi thôi.”
A Liên gật đầu: “Được!”
Nói xong nàng ta nhìn cô gái váy trắng: “Phải cáo từ rồi!”
Cô gái váy bố khẽ gật đầu: “Sau này gặp lại!”
A Liên cười nói: “Chắc chắn có thể gặp!”
Nói rồi, nàng ta cùng cô gái mới đến kia biến mất nơi chân trời tinh không xa xôi.
Cô gái váy bố đứng tại chỗ nhìn tinh không xung quanh, sau đó nàng ta vung tay phải, một luồng sức mạnh thần bí bao phủ vùng tinh không này, một lúc sau, cơ thể nàng ta dần trở nên hư ảo, không lâu sau nàng ta đã hoàn toàn biến mất.
…
Ở nơi